Hạnh phúc có phải rất giản đơn không?

Mỗi người sẽ cho mình một định nghĩa về hạnh phúc khác nhau. Người thì là kiếm được nhiều tiền, người thì muốn có được người yêu thương mình cả đời, hay một gia đình đầy đủ cha và mẹ. Hạnh phúc không thể được đặt vào bất cứ hệ quy chiếu nào, vì mỗi người sẽ đặt ra một tiêu chuẩn hạnh phúc khác nhau. Nhưng với tôi, giây phút đó, một khoảnh khắc ngắn ngủi đó lại cho tôi được cảm giác hạnh phúc thực sự, trái tim tôi run lên, miệng bất giác mỉm cười, hòa chung cảm xúc vào cảm giác đó.

Tôi là một người con xa quê, mang theo hoài bão, niềm hy vọng của cha mẹ, đến một thành phố xa lạ học tập và làm việc. Khi là một sinh viên năm nhất, tôi – với một lòng hiếu kỳ về thế giới bên ngoài, mong mỏi được trưởng thành để khám phá mọi điều của cuộc sống, tôi cứ đi, rồi dần trưởng thành mà đã lỡ quên rằng từ khi tôi cất lên câu nói “Con chào bà, cha và mẹ con đi lên Hà Nội ạ!”, thì quỹ thời gian được bên cạnh gia đình lại ngắn thêm một chút. Tôi vẫn sẽ thường dành ra thời gian để về mái ấm đó, ôm ấp, nhõng nhẽo với người yêu thương tôi bằng cả mạng sống, được lao vào vòng tay mẹ là niềm mong mỏi cả tháng trời của tôi. Nhưng cả một năm, 365 ngày, tôi được say giấc trong vòng tay đó được bao nhiêu đêm chứ, có lẽ chưa đếm hết 2 bàn tay của tôi. Và từ đó tôi nhận ra, thời gian ít ỏi tôi dành dụm trở về mái ấm đó là thời gian quý báu nhất mà tôi mong chờ và cả mái ấm mong chờ. Và cất tiếng gọi “Con chào bà, con đã về ạ! Bố ơi! Mẹ ơi! Con đã về ạ”

Và rồi nỗi nhớ nhung cứ trôi theo năm tháng, đến khi nhà tôi đón thành viên mới, một sinh linh bé nhỏ đến với mái ấm này, thằng nhóc – con của anh tôi – cháu của tôi. Mái ấm đó, ngày qua ngày vẫn mong chờ tôi về nhà, nhưng đã đầy ắp tiếng cười, tiếng bi bô tập nói của thằng Cún, đã giúp vơi đi phần nào nỗi nhớ nhung của cả tôi và cả mái ấm đó về một bóng dáng nhỏ bé đang ở xa quê.

“Sự trưởng thành của con là sự chậm rãi già đi của cha mẹ”. Tôi dần hiểu hết được những vất vả bon chen trong cuộc sống, biết được hết những đắng cay của cuộc đời thì những vết chân chim trên đôi mắt của cha và mẹ đã hằn sâu. Thời gian cứ trôi, tôi đón cái tết thứ ba, kể từ khi tôi xa quê, thằng Cún đã được hơn 1 tuổi rồi. Thằng bé đang dần bày tỏ lòng hiếu kỳ với mọi điều trong cuộc sống, bi bô vài từ. Và dường như thằng bé chẳng sợ hãi điều gì, kể cả những tiếng pháo nổ chào mừng năm mới ngay trước mặt và sáng rực cả khuôn mặt nhỏ bé ấy. Thằng bé cố gắng giơ tay thật cao để ông bà, bố mẹ nó biết được nó đang nhìn thấy và hào hứng đến nhường nào. Khoảnh khắc thằng bé quay sang nhìn tôi, người cô mà nó ít gặp nhưng chưa bao giờ thằng bé không nhìn tôi, đòi bế khi tôi trở về nhà. Khoảnh khắc đó tôi mới định nghĩa được hạnh phúc trong tôi là gì? Hạnh phúc trong tôi là mái ấm của tôi vẫn sum vầy, bà nội tôi vẫn khỏe mạnh ngồi trong nhà mỉm cười nhìn ra thấy con cái đã trưởng thành, bố mẹ tôi vẫn khỏe mạnh, vẫn cùng tôi đón thêm một năm mới nữa, anh chị đã có một gia đình trọn vẹn, sinh linh nhỏ bé đó mỗi năm lại lớn hơn một chút, thông minh hơn, và vẫn đáng yêu, hoạt bát như vậy.

Một năm nữa lại trôi qua, có những lúc nước mắt rơi, có lúc buồn tủi, có những lúc ốm đau chỉ có thể gọi về nhà và ước gì được lao vòng tay ấy ngay bây giờ, nhưng tôi vẫn thực sự hạnh phúc, vì khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc cả nhà cùng đón thêm một năm mới, mang theo rất nhiều hy vọng cho một năm mới nhiều điều tốt đẹp hơn thì mái ấm đó vẫn ở đây, mọi người vẫn ở đây, vòng tay ấy vẫn ở đây bên cạnh tôi, tiếp thêm sức mạnh cho tôi ở phía sau và luôn mong chờ tôi trở về.

Thời gian là thứ tôi không thể dừng lại, mà chỉ có thể góp nhặt từng chút một để trở về với mái ấm đó. Nhưng những phút giây về lại ngôi nhà nhỏ bé đó, là những phút giây tôi phải trân trọng cả đời.

Bài dự thi cuộc thi viết Tết Đoàn Viên, được chia sẻ bởi: Nter Vũ Mây