“Trung thu ngoài kia rộn ràng, còn trong này…”

Đêm mùa Trung thu, khắp phố phường sáng rực đèn hoa, thoang thoảng mùi trà bánh, tiếng cười trẻ thơ, tiếng trống lân rộn rã. Nhưng nơi đây – hành lang bệnh viện – vẫn sáng đèn trắng, phảng phất mùi thuốc sát trùng, khẽ vang những bước chân vội vã. Không khí nặng nề đến mức chỉ cần thở cũng nghe thấy sự cô đơn.

Truyện của Nter: Mùa trung thu năm ấy! Ánh trăng rơi vào phòng bệnh 304
Nguồn ảnh: Thắm Nguyễn

[Phòng 304 – khoa Nhi]

Bé Lê, tám tuổi, nằm lọt thỏm giữa giường bệnh. Gương mặt em xanh xao, đôi môi nhợt nhạt, nhưng đôi mắt vẫn mở to dõi theo ánh trăng qua ô cửa sổ. Ngoài kia, trăng sáng vằng vặc, đẹp đến nao lòng. Còn trong này, chiếc máy truyền dịch nhỏ giọt đều đặn, như kéo dài một nỗi chờ đợi không tên.

– Mẹ ơi, con ước… được rước đèn như các bạn– Lê nói, giọng nhỏ như gió thoảng.

Người mẹ siết chặt bàn tay bé.

– Từ từ con sẽ lại khỏe, lại tung tăng đi rước đèn, mẹ hứa– Mẹ bé khẽ gật, giọng hơi run. Đôi mắt chị vừa có nước mắt, vừa có ánh sáng của một niềm tin mong manh, chập chờn như ngọn đèn trước gió.

Cả phòng lặng như tờ. Vài đứa trẻ khác cũng ngồi im, ánh mắt hướng ra cửa sổ, lặng nghe tiếng trống lân xa dần, xa dần… như một lời nói tàn nhẫn rằng thế giới náo nhiệt vẫn đang tiếp diễn, chỉ nơi đây bị bỏ quên. Những đứa trẻ mang trên mặt khát khao được hòa mình vào đám đông, được tung tăng dưới ánh trăng, hồn nhiên như lẽ ra các em phải thế. Nhưng đêm nay, chúng chỉ có thể ngồi đây – giữa bốn bức tường trắng lạnh lẽo. Không ai khóc, nhưng sự im lặng ấy còn buồn hơn tiếng khóc

Bất chợt, từ cuối hành lang nổi lên nhịp trống tùng… tùng… tùng… Tiếng trống ấy không xa dần như trước mà mỗi lúc một gần. Các bệnh nhi ngẩng lên, ngơ ngác. Cánh cửa bật mở.

Một đoàn tình nguyện viên bước vào, nụ cười rạng rỡ. Có người hóa trang như chú Cuội, có chị hóa thân thành chị Hằng. Trên tay họ là những chiếc lồng đèn lung linh: ông sao, cá chép và thỏ ngọc, cùng những chùm bóng bay đủ sắc màu. Mấy cô y tá trẻ ôm theo hộp bánh Trung thu, giọng hát cất lên trong trẻo: “Tết Trung thu em rước đèn đi chơi…” Âm thanh tràn vào, xua tan cái tĩnh lặng nặng nề. Bầu không khí trong phòng bỗng chốc biến đổi.

Lồng đèn được trao tận tay từng đứa trẻ. Bé Lê run run đón lấy chiếc đèn ông sao. Khi ánh nến bùng lên, gương mặt em rạng ngời. Em ngẩng lên nhìn mẹ, thì thầm:

– Mẹ ơi mẹ ơi, con có Trung thu rồi…

Người mẹ ôm con vào lòng, nước mắt lã chã rơi, nhưng là những giọt nước mắt của hạnh phúc.

Cửa phòng lại bất ngờ mở ra. Một người đàn ông gầy gò, vai áo còn bụi đường, bước vội vào. Là ba của Lê– anh vừa nghỉ ca làm xa, chạy xe mấy tiếng để kịp về.

– Ba! Ba về rồi– Lê reo lên, đôi mắt sáng bừng.

– Tết Đoàn viên đương nhiên ba phải có mặt rồi– Anh ngồi xuống bên giường, vòng tay ôm chặt hai mẹ con. Cái ôm ấy có nỗi mệt mỏi, cả bao lo âu, nhưng trên hết là sự sum họp. Cả gia đình quây lại, như vầng trăng kia – tròn đầy, trọn vẹn.

Niềm vui không chỉ đến với Lê. Những đứa trẻ khác, từ ngồi lặng lẽ, nay cũng reo cười, cầm lồng đèn, ca hát. Một bé trai chống nạng khập khiễng cố gắng hòa vào vòng múa, đôi mắt rực sáng. Một bé gái đang cạo trọc đầu vì hóa trị bẽn lẽn nhận hộp bánh, rồi cười rạng rỡ.

Cha mẹ các em – những người đã nhiều tháng sống cùng nỗi lo – nhìn con mình cười mà lòng nghẹn ngào.

Trăng sáng chứng kiến những mảnh đời mong manh tìm thấy sự đoàn viên giữa bao đau đớn. Các y bác sĩ, tình nguyện viên, cha mẹ và lũ trẻ cùng nhau hát vang. Trong khoảnh khắc ấy, mọi người đều quên đi vai trò, bệnh tật hay nỗi lo, để trở thành một gia đình lớn, cùng chia sẻ ánh sáng của yêu thương.

“Trung thu ngoài kia rộn ràng, còn trong này… cũng hạnh phúc không kém”

Vậy ta mới thấy, đoàn viên không nhất thiết phải ở dưới mái nhà của mình, bên mâm cỗ đầy, dưới vầng trăng tròn, mà là hiện diện cho nhau, trao nhau yêu thương. Và có lẽ, đó mới là Mùa Trung thu trọn vẹn nhất – Mùa Trung thu của tình người, của niềm hy vọng giữa muôn vàn thử thách.

Bài dự thi cuộc thi viết Tết Đoàn Viên, được chia sẻ bởi: Nter Thắm Nguyễn