Chương 1: Tôi hối hận vì chờ lời tỏ tình thứ 8
Linh Lan POV
Tôi từng nghĩ, nếu mình đủ kiên trì, tình cảm cũng sẽ đến ngày được đáp lại. Nhưng bây giờ, khi đứng trước tấm ảnh lớp cũ trong lễ tốt nghiệp, tôi chỉ thấy lòng mình trống rỗng. Hóa ra, có những điều dù dốc hết chân thành, cũng chỉ có thể dừng lại ở phía người cho đi.
Tôi thích Gia Vĩ từ đầu năm lớp 10.
Cậu học lớp chuyên Toán, còn tôi lớp chuyên Văn. Hai lớp cạnh nhau, mỗi buổi sáng đều gặp nhau ở hành lang. Cậu ấy luôn đeo balo trên một vai, tóc hơi rối, ánh mắt dửng dưng nhưng sáng. Cậu ít nói, nhưng nụ cười hiếm hoi ấy — lại khiến tim tôi lỡ một nhịp từ lần đầu nhìn thấy.
Tôi chẳng biết tại sao mình lại thích một người như thế. Có lẽ vì cậu ấy quá yên tĩnh giữa đám đông ồn ào, giống như một trang sách tôi muốn mãi đọc thêm. Còn tôi, là kiểu người ngược lại: dễ rung động, dễ vui, dễ buồn. Thầy cô bảo tôi viết văn tốt vì “đem cảm xúc thật vào câu chữ”, nhưng nếu có ai hỏi cảm xúc đó đến từ đâu, tôi sẽ không dám nói là từ ánh mắt của một chàng trai ngồi bàn ba dãy bên cạnh.

Ngày Valentine đầu tiên của tuổi mười sáu, tôi quyết định tỏ tình. Cả tuần trước đó, tôi trằn trọc nghĩ nên nói gì, viết gì, tặng gì. Cuối cùng tôi chọn một thanh socola nhỏ, tự tay gói lại bằng giấy hoa hồng nhạt. Sau tiết học cuối, tôi thấy Gia Vĩ ngồi đọc sách sau sân bóng rổ, dưới tán phượng non đang trổ nụ. Cậu ấy đeo tai nghe, gương mặt nghiêng nghiêng trong ánh nắng chiều.

Tôi bước đến, tim đập như trống, rụt rè nói:
– Gia Vĩ, tớ… có chút chuyện muốn nói.
Cậu ngẩng lên, tháo tai nghe.
– Ừ, chuyện gì?
Tôi đưa hộp socola ra, hai tay run đến mức tưởng có thể đánh rơi.
– Tớ… thích cậu.
Một giây im lặng kéo dài như cả năm. Rồi Gia Vĩ cười khẽ, gấp sách lại:
– Xin lỗi, tớ không có ý định yêu ai lúc này.
Tôi cố mỉm cười:
– Không sao, chỉ là tớ muốn cậu biết thôi.
Tôi quay đi thật nhanh. Nắng đổ dài trên sân, tiếng bóng rổ xa xa như nện vào lòng ngực. Tôi nghĩ, chắc không sao đâu. Mối tình đầu mà, ai cũng có lúc vụng về như thế.
Từ hôm đó, tôi vẫn thích cậu nhưng theo cách âm thầm hơn, kiên nhẫn hơn.
Tôi gửi lời chúc sinh nhật qua tờ giấy dán trên bàn học. Tôi viết những bài văn tràn đầy cảm xúc, mà trong đó nhân vật chính luôn mang đôi mắt sáng của cậu.
Năm lớp 11, tôi đạt giải trong một cuộc thi về tình yêu học trò, với bài thi: “Chàng trai của nắng”. Bạn bè trêu: “Lan viết về ai đấy?”
Tôi chỉ cười, giấu đi những dòng chữ đã xoá tên trong bản thảo.
Cứ thế, tôi tỏ tình tổng cộng bảy lần trong ba năm. Mỗi lần lại nghĩ ra một cách khác nhau tiếp cận Gia Vĩ, mỗi lần là một hy vọng, chỉ có một điều không thay đổi là cậu ấy luôn tìm cách từ chối tôi. Sau những lần tỏ tình thất bại, nếu bạn hỏi tôi có buồn không, dĩ nhiên là… có. Tôi không hiểu tại sao bản thân lại cố chấp bám vào đoạn tình cảm này. Có lẽ vì tôi nghĩ, chỉ cần đủ chân thành, một ngày nào đó cậu sẽ nhận ra.
Lần thứ bảy là vào giữa năm lớp 12. Tôi làm bánh cookie, gói trong túi giấy nâu, cẩn thận buộc dây ruy băng xanh. Tôi biết Gia Vĩ thường từ học trong thư viện giờ ra chơi, nên cố ý mang đến đó đợi cậu ấy.
Thư viện hôm ấy yên tĩnh, chỉ có tiếng quạt quay và mùi giấy cũ. Tôi bước thật nhẹ, định đặt hộp bánh lên bàn khi nghe giọng Gia Vĩ từ góc khuất:
– Tui không thích Linh Lan. Cách cậu ấy thể hiện tình cảm… thật ấu trĩ.
Một khoảng lặng. Tiếng cười khẽ của cậu bạn thân đáp lại:
– Ấu trĩ mà đáng yêu đó chứ.
– Không, khá phiền.
Tôi đứng chết lặng. Mọi thứ trong đầu như vỡ vụn. Hộp bánh rơi xuống, tiếng va chạm nhỏ mà tôi nghe như sấm. Tôi quay đi, chạy thật nhanh. Không nhớ nổi mình đã ra khỏi thư viện bằng cách nào. Chỉ biết khi dừng lại, tôi đã đứng trong nhà vệ sinh nữ, mắt nhòe nước.
Tối đó, tôi khóc đến khi mệt lả. Tôi nhận ra, có lẽ mình đã sai — sai ở chỗ nghĩ rằng, chỉ cần kiên trì là đủ. Gia Vĩ, tình yêu đầu của tôi và cũng là người khiến tôi tổn thương đến đau lòng. Dù ngay lúc này, từng lời của cậu ấy không thể thoát khỏi tâm trí tôi, những vì sao đoạn tình cảm này tôi vẫn không thể gạt bỏ được.
Từ sau hôm ấy, tôi tránh mặt cậu. Không đi qua hành lang lớp của Gia Vĩ nữa, không tham gia nhóm ôn chung môn Văn – Toán nữa. Tôi dồn hết thời gian cho việc học, cho những bài thi thử, cho các bài văn tôi chẳng còn cảm xúc để viết.

Còn Gia Vĩ, cậu vẫn như trước. Chỉ khác là thỉnh thoảng tôi thấy cậu nhìn về phía mình, nhưng mỗi khi ánh mắt chạm nhau, cậu lại quay đi. Có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi.
Một buổi sáng tháng Năm, trời nắng gắt. Tiết thể dục, chúng tôi phải chạy 800 mét. Thể lực của tôi vốn yếu, lại quên ăn sáng. Khi gần tới đích, mắt tôi hoa lên, tai ù đi, rồi tất cả chìm vào bóng tối.
Khi mở mắt, tôi thấy trần phòng y tế trắng toát. Mùi thuốc sát trùng hăng hắc. Bên cạnh, An – bạn cùng lớp tôi – đang ngồi quạt.
– Cậu tỉnh rồi à? Trời nắng quá, cậu vừa ngất đấy.
Tôi mỉm cười yếu ớt.
Sau này, tôi nghe được từ vài đứa bạn cùng lớp kể lại, lúc tôi ngất, Gia Vĩ đã định chạy lại. Nhưng trước khi cậu kịp bước tới đỡ tôi, An đã lao đến bế tôi vào phòng y tế. Cô bạn thân của tôi, Hoa, người từng nghe những lời tâm sự của tôi về Gia Vĩ kể thêm.
– Lúc đó Gia Vĩ đứng nhìn, mặt tái lắm. Tui thấy thằng Nam bạn của Vĩ gọi mà cậu ta không đáp.
Tôi không biết điều đó có thật không. Tôi chỉ biết rằng, kể từ hôm ấy, mỗi khi ra sân thể dục, tôi đều cảm nhận ánh mắt ai đó dõi theo từ xa — ấm áp mà lại buồn.
Rồi mùa phượng nở.
Trường rợp đỏ, tiếng ve ngân. Lễ tốt nghiệp diễn ra trong nắng, và cả chúng tôi đều biết: đây là lần cuối cùng được đứng dưới mái trường này. Tôi mặc áo dài trắng, tóc buộc gọn, trong lòng nhẹ tênh. Không còn hy vọng, cũng chẳng còn đau lòng. Có lẽ sau hôm nay, đoạn tình cảm này đã đến lúc phải kết lại, chúng tôi cũng không còn cơ hội gặp nhau
Khi buổi lễ gần kết thúc, Gia Vĩ bước tới. Cậu cầm tờ giấy khen, dáng đi chậm rãi.
– Lan.
Tôi quay lại, ngạc nhiên vì cậu gọi tên.
– Có chuyện gì à?
Gia Vĩ im lặng vài giây. Nhưng trước khi cậu kịp nói, tôi vội lên tiếng:
– Gia Vĩ! chắc là sau hôm nay cậu sẽ vui lắm, vì không còn người bám đuôi khiến cậu thấy phiền.
Khi ánh mắt Gia Vĩ chạm mắt tôi, chỉ vài giây đã khiến tim tôi đập mạnh, tôi vôi chối từ ánh mắt đó, gục mặt, nói tiếp
– Tớ từng thích cậu rất nhiều. Từng nghĩ sẽ tỏ tình chín lần trước khi bỏ cuộc. Nhưng chắc… không cần đến lần thứ chín nữa đâu.
Tôi cười, nhẹ như thể chưa từng đau. Gia Vĩ đứng đó, gió thổi bay tóc mái của cậu, còn mắt thì trông như vừa đánh mất điều gì đó quan trọng. Tôi quay đi, hòa vào đám bạn đang ném mũ lên trời, lòng chỉ còn một khoảng bình yên đến lạ.
Tôi không biết rằng, đằng sau lưng, Gia Vĩ đang nhìn theo mình thật lâu. Cậu nắm chặt tờ giấy trong tay, tự hỏi vì sao tim lại nhói như thế.
“Tôi đã từng nghĩ cách đồng ý nói lời tỏ tình thứ tám sao cho ngầu,
Khi cậu nhìn thấy tờ giấy này, tôi sẽ vui vì chúng ta thành đôi”
Sau kỳ thi đại học, trong một buổi chiều oi nồng, Gia Vĩ đạp xe đến nhà tôi. Trên tay là cuốn tiểu thuyết tôi từng mượn cậu năm lớp 11 mà chưa kịp trả. Nhưng mẹ tôi mở cửa, nở nụ cười hiền:
– Lan đi rồi cháu ạ. Sáng nay nó bay sang Pháp du học.
Gia Vĩ sững lại. Trời bỗng đổ mưa, hạt lớn, ướt cả tóc, cả áo.
Cậu đứng rất lâu trước cổng, tay nắm chặt cuốn sách, cho đến khi mưa hòa cùng nước mắt.
Kết thúc Linh Lan POV
*
Mấy tháng sau, Gia Vĩ đậu vào Đại học Y Dược. Ai cũng nói cậu ấy thay đổi nhiều hơn trước: ít nói hơn, chăm chỉ hơn, ánh mắt cũng có gì đó trầm buồn. Cậu vùi đầu vào sách vở, vào những ca trực, vào mùi thuốc sát trùng như thể chỉ cần bận rộn là có thể quên đi một đoạn ký ức.
Thỉnh thoảng, trong giấc mơ, cậu vẫn thấy một cô gái áo dài trắng đứng dưới tán phượng đỏ, mỉm cười với mình. Cậu bước tới, nhưng luôn tỉnh giấc trước khi kịp chạm tay.
Và ở một góc trời xa, Linh Lan cũng bắt đầu những ngày tháng mới. Cô học ngành biên kịch tại một ngôi trường danh tiếng. Không còn Gia Vĩ trong tầm mắt, nhưng mỗi khi viết, tôi vẫn vô thức dùng chữ “cậu”. Không còn hy vọng, nhưng chưa bao giờ cô quên được một chàng trai từng khiến mình khóc suốt tuổi mười tám.

Có lẽ, tình đầu nào cũng dang dở. Và điều còn lại sau tất cả,chỉ là một chữ thương.
“Khi ấy tôi không biết, 10,000 ngày sau, chúng tôi sẽ gặp lại.
Không phải trong tình yêu, mà trong điều người ta gọi là thương.“
Hết chương 1.
- Nếu bạn yêu thích viết lách, viết nhật ký, viết truyện, hãy tham gia nhóm NTers Community: Tham gia tại đây.
- Xem thêm: Nter nghĩ gì: Mình bị mắc kẹt trong khủng hoảng hiện sinh
- Xem thêm: 10 cách viết mở bài hấp dẫn – Bí quyết giữ chân độc giả