Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu

Tôi ngồi bên góc bàn học trên trường mà bất chợt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời hôm nay trong xanh mà đẹp biết bao! Tôi ngắm nhìn nó một cách say đắm rồi vài chiếc lá vàng khẽ lìa cành rụng xuống. Tâm trí tôi bất chợt ngừng lại một lúc. Từ bao giờ những chiếc lá xanh ấy đã chuyển vàng mà lìa cành vậy? Từ bao giờ mà cái nóng oi ả mùa hạ phải nhường chỗ cho những làn gió heo may nhẹ nhàng, mát mẻ? Chao ôi, thi thoảng còn những cơn gió se lạnh lùa vào người tôi. Chuyện gì xảy ra vậy ? Tôi sửng sốt bàng hoàng: “Mùa thu đã đến rồi sao ? Từ khi nào vậy?”.

Tôi là Linh – một sinh viên đang đi học xa nhà . Là một đứa dưới quê lên thành phố, tôi cũng như biết bao bạn mong muốn được học nhiều điều ở nơi đất lạ này. Tôi đã lên kế hoạch cho công việc, dự định tương lai, tham gia vào mọi hoạt động mà mình có thể làm. Nhưng càng làm, tôi lại càng cảm thấy lạc lối, không biết mình đang làm gì. Thời gian cứ trôi nhanh, cho đến một ngày tôi chợt nhận ra mình đang sống dưới cái se lạnh mùa thu ở một vùng đất xa lạ.Cứ thẫn thờ ngắm nhìn khung cảnh, tôi bỗng nhận ra hình như ở xa kia, có đàn chim én đang bay thành đàn. Chúng di cư, như thể đi tìm nơi trú ẩn khỏi cái lạnh này. Nhìn đàn chim, tôi lại chợt nhớ đến quê nhà, nhớ gia đình mình. Cũng vào thời gian này năm ngoái, tôi đang làm việc tại Hà Nội. Mấy ngày trước Rằm Trung thu, tôi đã phân vân có nên về nhà không. Nhưng đến phút cuối, tôi đã quyết định về, và chính vì vậy, tôi đã có một mùa thu trọn vẹn bên gia đình, một mùa lễ trăng tròn hạnh phúc mà tôi sẽ không bao giờ quên.Để bây giờ tôi nhận ra rằng có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc.

Năm ngoái, tôi nhớ đó là buổi tối trước Rằm tháng Tám trong thời tiết se lạnh Trên đường về, những con phố vốn tấp nập nay lại càng đông đúc hơn. Tôi mệt mỏi chỉ muốn đi qua dòng người này một cách vội vã để vào khu siêu thị mua gói mì về ăn lót dạ. Nhưng mọi thứ xung quanh tôi lại háo hức và đầy sức sống ngập tràn trong màu sắc và tiếng cười. Nhất là khu phố Hàng Mã – nơi nhộn nhịp và đông đúc nhất mỗi dịp trung thu. Chuẩn bị đến ngày Tết trông Trăng nên ai ai cũng ra ngoài mua ít bánh ít kẹo. Khắp làn đường tràn ngập sắc đỏ của đèn lồng, mặt nạ trống tùng tùng. Những đứa trẻ với khuôn mặt ngây ngô hạnh phúc đang nhìn cha mẹ như muốn làm nũng với cha mẹ mình mua quà trung thu đến những chàng trai lực lưỡng đang tập múa lân để chuẩn bị cho lễ hội. Tất cả những tiếng người bán hàng rộn ràng, tiếng trẻ con cười vang, tiếng máy ảnh bấm liên hồi hòa vào tiếng trống lân dồn dập. Giữa dòng người đông như nêm tôi bất chợt khựng lại khi nghe tiếng trống quen thuộc – tiếng trống đã gắn liền với tuổi thơ của tôi năm xưa. Tiếng trống lân khi thì dồn dập, thình thình như mưa rào, khi lại chậm rãi, ngân dài như muốn níu chân người qua đường. Tiếng “tùng… tùng… chát” vang vọng giữa không gian, vừa rộn rã, vừa da diết, như kể một câu chuyện không lời về tuổi thơ tôi. Khi ấy, tôi đang đắm chìm vào những âm thanh dồn dập mà trầm lắng như thế thì bất chợt tiếng chuông điện thoại tôi vang lên. Là mẹ của tôi, tôi vội bắt máy.

Phía bên kia là tiếng nói dịu dàng ấm áp như ngày nào “Con về nhà an toàn chưa ? Cuộc sống dạo này ổn chứ … Dạo này không thấy con gọi điện mẹ lo lắm”. Một loạt câu hỏi dồn dập khiến tôi cảm nhận được sự lo lắng của mẹ như thế nào. Cũng phải, khi còn ở quê, cuộc sống lúc nào cũng bình yên nhẹ nhàng và yên bình trong khi ở Hà Nội tôi phải đối mặt với biết bao nhiêu vấn đề phát sinh. Tôi cố gắng trấn an mẹ rằng mọi chuyện vẫn ổn, rồi mẹ tiếp tục hỏi: “Mai trung thu rồi đấy ,con có định về nhà không”. Tôi ngập ngừng hồi lâu nhìn lên bầu trời đầy sao, trăng tròn sáng cả khoảng không gian bấy giờ. Nhớ lại ánh trăng Trung thu năm ấy, tôi thấy nó tròn vành vạnh, treo lơ lửng giữa bầu trời, như một chiếc mâm ngọc khổng lồ. Ánh trăng vàng óng dịu dàng rót xuống phố phường tấp nập, làm mái ngói, hàng cây thêm sáng lấp lánh. Chắc hẳn, ông trăng cũng đang mỉm cười hiền hậu, lặng lẽ dõi theo những đoàn lân rộn ràng, những đứa trẻ tung tăng cầm đèn lồng. Ánh trăng mang hương vị êm đềm của quê nhà, của những đêm Trung thu tuổi thơ, khiến lòng người xa xứ càng thêm rưng rưng. Một hồi lâu mẹ không thấy tôi trả lời liền kéo tôi lại thực tại “Linh , có sao không con” – giọng mẹ ấm áp xen chút lo lắng quen thuộc. Tôi mau chóng hoàn hồn để trả lời “Dạ, tuần này con có lịch học và làm việc với trung tâm ạ. Để khi nào rảnh lịch cuối tuần con về thăm nhà” tôi cố mỉm cười, cố kìm những giọt nước mắt đang chực rơi. Bên kia đầu dây, tiếng chó sủa, tiếng hàng xóm gọi nhau phá cỗ vọng vào – tất cả như kéo tôi về quê nhà chỉ trong khoảnh khắc. Tôi nói với mẹ rằng con vẫn ổn, nhưng trái tim lại thì thầm rằng con nhớ nhà da diết.Không kìm được cảm xúc tôi sợ mẹ lo liền tắt máy mau chóng về nhà.

Trên đường về đi qua con đường quen thuộc, nhưng hôm nay khắp các nhà đều tràn ngập những ánh đèn vàng ấm áp, những ánh đèn từ những chiếc đèn lồng đủ loại hình thù ngộ nghĩnh đáng yêu. Đi qua một ngôi nhà tôi khựng lại, không phải vì nó xa hoa cũng không phải vì nó hiện đại mà nó rất đơn giản. Ngôi nhà này thật sự rất khác so với mọi ngày tôi đi qua hôm nay trông nó có sức sống hơn.Tối nay sáng rực lên bởi ánh đèn lồng treo trước hiên. Mùi bánh nướng, bánh dẻo thơm lừng quyện cùng hương trà sen thoảng nhẹ trong không khí. Cả gia đình quây quần quanh chiếc bàn gỗ cũ, trên bàn là đĩa bánh trung thu đã cắt sẵn, chén trà nóng bốc khói, cùng chùm bưởi vàng, vài quả hồng đỏ au và nải chuối xanh mướt.Ở một góc nhỏ trong nhà tôi thấy hình ảnh người bà tóc đã bạc phơ, dáng người nhỏ bé nhưng giọng kể vẫn trầm ấm, rõ ràng. Bên cạnh là mâm cỗ Trung thu vừa bày xong. Dưới ánh trăng tròn vằng vặc, lũ trẻ ngồi quây quanh, mắt tròn xoe, miệng há hốc lắng nghe từng lời bà kể. Giọng bà chậm rãi dẫn các cháu lạc vào câu chuyện về chú Cuội ngồi gốc đa trên cung trăng và chị Hằng xinh đẹp. Bàn tay gầy gầy của bà khẽ đưa lên minh họa, khi thì chỉ lên mặt trăng, khi lại mô tả cây đa, chú Cuội, làm lũ trẻ reo lên thích thú. Nhìn tiếng cười lũ trẻ mà tôi chợt nhớ đến bản thân mình ngày xưa. Khi còn nhỏ, vào mỗi dịp trung thu tôi và mấy đứa em trong nhà đều chạy qua nhà bà nhận lộc bánh rồi ít bánh kẹo cùng nhau phá cỗ. Thời ấy, để có được miếng bánh dẻo bánh nướng đối với hoàn cảnh gia đình tôi là một niềm hạnh phúc lớn lao. Mỗi miếng bánh được bà chia đều cho tất cả mọi người. Bà tôi mặt phúc hậu nhìn những đứa trẻ trong nhà mà kể về câu chuyện chị Hằng ,chú Cuội cung trăng, rồi tự đó dặn dò các con cháu của mình. Các cô dì, chú bác và cả gia đình tôi quây quần bên nhau kể về những câu chuyện thường nhật. Tiếng cười khúc khích, ánh trăng vàng óng và câu chuyện cổ tích khiến đêm Trung thu trở nên lung linh, ấm áp lạ thường. Tiếng cười của lũ trẻ nhà tôi vang lên trong veo khi chia nhau những chiếc kẹo kéo, tiếng chuyện trò rì rầm của người lớn hòa cùng tiếng trống lân xa xa. Bên ngoài, ánh trăng tròn vành vạnh soi xuống mái ngói đã phai màu, khiến khoảnh khắc sum vầy ấy càng trở nên ấm áp và tròn đầy.

Tôi nhớ năm ngoái khi tôi bước vào căn phòng đối mặt với bốn bức tường. Sao nó cô đơn trống trải vậy? Tôi kiệt sức nằm dài ra chiếc giường nhỏ nhắn này ôm con gấu mà mẹ tặng sinh nhật tôi mà nhìn ngoài cửa sổ. Khi ấy, mọi người vẫn đang chuẩn bị cho lễ hội cho ngày mai, tôi có thể nghe tiếng cười đùa của những đứa trẻ ngây ngô . Bao kí ức lại ùa về, đã từ rất lâu ,rất lâu rồi tôi không còn háo hức trung thu như còn nhỏ nữa. Tôi và vài đứa em cũng lớn , cũng thấy chán thấy những trò chơi ấy rất trẻ con. Trung thu tôi cũng không còn chạy sang ôm bà, được bà xoa đầu cắt bánh nữa. Càng lớn, tôi càng né tránh chính những người trong gia đình, coi ngày lễ trung thu dành cho trẻ con và không phù hợp với mình nữa. Tôi từng thấy thoải mái với điều đó, vậy mà giờ đây khi nằm trong căn phòng này, không ai làm phiền, không ai hỏi han tôi lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt lại.

Tùng…..tùng…..tùng…. Tiếng trống lân đi qua nhà tôi như càng gợi lại bao ký ức ,kỉ niệm hạnh phúc. Tôi nhớ cảm giác được ăn bánh cùng bà, nhớ những câu chuyện bài học bà dạy, nhớ những câu chuyện thường ngày của gia đình, tôi muốn được thấy lại nụ cười ngây ngô của đứa nhóc bảy tuổi ngày đó. Tôi lục tìm lại hộp kí ức. Kia là bộ cánh công chúa tôi từng khóc giữa chợ để xin mẹ mua vì muốn hóa thân thành chị Hằng. Kia là cái đèn lồng con thỏ bà mua quà cho mỗi đứa cháu trong nhà ,còn đây là quyển truyện toàn công chúa bố mua cho tôi để mỗi dịp trung thu tôi đọc và tưởng tượng mình như thế. Xem một món đồ , lật từng trang sách bao kỉ niệm ùa về trong tâm trí tôi. Trái tim tôi bị bóp nghẹt, tôi khóc nức lên. Thì ra bản thân mình cũng từng có những cảm giác ấm áp hạnh phúc như người ta. Thì ra, bản thân tưởng chừng trưởng thành hóa ra lại yếu đuối khi nhìn thấy những đứa trẻ khác được cha mẹ dỗ dành. Tôi nhớ ngày hôm đó tôi khóc đến ngạt thở. Có lẽ, tôi khóc vì cái cảm giác cô đơn, khóc vì nhớ nhà, khóc vì phải đón trung thu với bốn bức tường và nỗi bất lực đến mệt mỏi. Ngày hôm đó, tôi chỉ ôm khư khư cuốn ảnh gia đình mà thiếp đi. Trong mơ, tôi thấy hình ảnh người ba phúc hậu đang cười vẫy gọi tôi, thấy mọi người đang đón Tết Trung thu với tiếng cười hạnh phúc. Tôi thấy bản thân mình hạnh phúc đến mức nào khi được ở cạnh họ.

Ngay sáng ngày hôm sau – Rằm Trung thu, tôi tỉnh dậy vội vàng chuẩn bị quần áo gọi xe và quyết định về nhà. Tôi nhớ như in buổi sáng hôm đó tôi chỉ sắp vội vài bộ quần áo dừng xe mua chiếc bánh dẻo và bánh nướng mà bà tôi thích nhất rồi về quê. Cảm giác ngồi trên xe tôi háo hức mà bồn chồn lo lắng .Trong lòng tôi háo hức lắm, trái tim tôi như muốn nổ ra. Bao nhiêu khung cảnh tôi tưởng tượng ra khi gia đình thấy tôi ở nhà vì dẫu sao tôi cũng đã nói với họ là trung thu năm đấy không về mà. Kể lại mà đến giờ tôi vẫn bồi hồi xúc động. Tôi còn cẩn thận dặn kĩ bác tài xế dừng xe cho tôi ở khoảng đường vắng gần đó để tôi tự đi về. Đặt trên đến cổng cũng là lúc mặt trời lặn xuống , mặt trăng ló dần lên.

Chao ôi ! Trăng đêm nay sáng quá nó khiến cho cái không gian vốn dĩ phải mờ ảo tối tăm lại sáng và đẹp đến lạ. Tôi háo hức mà hoảng sợ không dám bước vào nhà. Tôi nên nói với họ như nào nhỉ? Họ có nhớ tôi như tôi nhớ họ không ? Giây phút đó, tôi hoảng loạn mà vạn câu hỏi ở trong đầu tôi. Rồi tôi cũng lấy hết dũng khí bước vào sân nhà. Bước chân tôi run run khi vừa đặt vào sân nhà sau bao năm xa cách. Ánh trăng Trung thu sáng vằng vặc phủ lên mọi thứ một màu vàng dịu, và ngay trước mắt là khuôn mặt rạng rỡ của mẹ, của cha, của anh chị em – tất cả như không tin nổi tôi đang đứng đây. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như muốn vỡ òa: vui sướng, bồi hồi, xen lẫn một chút ngỡ ngàng, hệt như đang sống trong giấc mơ. Tiếng cười xen lẫn tiếng nấc nghẹn, bàn tay ấm áp siết chặt lấy tay tôi, như sợ tôi lại tan biến đi mất. Tôi nhớ như in ngày hôm đó bố mẹ và gia đình tôi hạnh phúc như muốn vỡ òa. Họ ôm chặt tôi. Cái ôm đó không chỉ là nỗi nhớ của hai bên mà còn là tình cảm, là sự an ủi khiến tôi không còn cảm thấy cô đơn,vỗ về tôi như trẻ nhỏ. Tôi càng khóc òa to hơn, nhưng đó là nước mắt của sự hạnh phúc, của trái tim đã được chữa lành bằng tất cả tình thương. Sau đó mọi thứ đều quay trở về quỹ đạo vốn có của nó. Gia đình tôi đã chuẩn bị mâm cỗ Trung thu bày sẵn như thuở nhỏ vậy: bánh nướng, bánh dẻo, quả hồng, chùm nho, và mấy chiếc đèn lồng lung linh ánh nến. Tôi cảm nhận rõ nhịp tim mình hòa lẫn tiếng trống lân ngoài ngõ, rộn rã mà ấm áp. Giây phút ấy, mọi khoảng cách, mọi năm tháng xa cách đều tan biến; chỉ còn lại tình thân sum vầy, trọn vẹn như vầng trăng đêm rằm.

“Ôm trọn nỗi nhớ ” là câu chuyện mà tôi nghĩ không chỉ những bạn trẻ mà còn là những người đang đi làm ngày nay đều như vậy. Họ sống và làm việc một cách quá tải, làm miệt mài mà quên để ý cả những thứ nhỏ bé giản dị mà rất đỗi hạnh phúc. Cuộc đời chúng ta ai cũng có mục tiêu riêng, lý tưởng riêng, hoài bão riêng nhưng thứ chúng ta giống nhau là “Gia đình hạnh phúc”. Suy cho cùng, bạn cố gắng học hành cũng để tốt cho bản thân và lo được cho bố mẹ . Bạn xả thân làm việc cho tư bản cũng để kiếm tiền lo cho gia đình. Vậy tại sao có những khoảnh khắc rất đỗi bé nhỏ như đón đoàn tụ gia đình sau một khoảng thời gian, tâm sự, những câu chuyện đùa cợt ngây ngô khiến cho gia đình hạnh phúc bạn lại né tránh thậm chí bỏ qua? Tôi không dạy bạn cách sống, không dạy bạn cách làm việc sắp xếp thời gian. Bởi đôi khi chính bản thân tôi còn không thể cân bằng được. Chúng ta không ai là hoàn hảo, ai đều có một nơi để sống là chính mình – đó chính là gia đình Vậy nên, tôi ở đây, để nhắc bạn khi còn có thể hãy trân trọng từng khoảng thời gian tưởng chừng như ngắn ngủi nhưng cũng đủ tạo một kỷ niệm đẹp nhớ đến cuối đời. Hãy tận dụng mọi thứ có thể để được ở bên gia đình nhiều hơn. Bởi lẽ, đến khi ở điểm cuối cuộc đời, bạn sẽ không bao giờ nuối tiếc chuyện không vượt qua thêm một bài thi, chiến thắng thêm một tranh chấp, hay hoàn thành thêm một việc kinh doanh. Bạn sẽ nuối tiếc đã không sử dụng thời gian để ở bên cạnh vợ chồng, bạn bè, con cái, hay cha mẹ mình. Hãy nhớ rằng “Sống chậm lại, bạn sẽ cảm nhận được rõ hơn tình yêu thương”

Bài dự thi cuộc thi viết Tết Đoàn Viên, được chia sẻ bởi: Nter Đỗ Linh