Có những đêm mình ngồi nhìn lại chặng đường đã đi, nhớ về những lần cố gắng đến mức kiệt sức, những lúc tưởng chừng chẳng còn một chút động lực nào, nhưng rồi vẫn gượng dậy, làm tiếp. Và lạ lùng thay, chính những giai đoạn đó, không phải lúc thành công, không phải khi được khen ngợi, lại là những ký ức khiến mình thấy ấm lòng nhất.

Mình thích cảm giác nỗ lực. Không phải vì nó dễ chịu… thật ra, nó đau, mệt, và đôi khi chẳng có ai thấu hiểu. Nhưng vì nó khiến mình sống thật với chính mình. Khi nỗ lực, mình không phải là phiên bản được tô vẽ để làm vừa lòng ai khác. Mình là người đang vật lộn, đang tin, đang đi, dù con đường còn xa, dù chẳng ai bảo đảm đích đến có phần thưởng.

Khi kết quả chưa đến, nhưng mình biết mình đang đi đúng hướng

Có lần, mình tham gia một cuộc thi viết mà mình đã ấp ủ suốt nhiều tháng. Mình viết đi viết lại, chỉnh từng đoạn, sửa từng chữ. Có những hôm, chỉ vì một câu chưa “vừa lòng”, mình mất cả tiếng đồng hồ. Cuối cùng, bài viết của mình không thắng giải. Nhưng lạ là, mình không buồn.

Hôm đó, khi đọc lại bài của chính mình, mình thấy một sự bình yên kỳ lạ. Mình biết mình đã làm hết sức. Và mình nhận ra, nỗ lực không chỉ để đạt được điều gì đó, mà còn để nhìn thấy mình đã khác đi như thế nào trên hành trình đó.

Thua hay thắng, đôi khi chỉ là bề ngoài. Nhưng cảm giác được sống trong từng phút giây dốc toàn tâm toàn lực, cái đó mới là phần thưởng thật sự.

“Mình không kiểm soát được kết quả, nhưng mình có thể kiểm soát được cách mình đối diện với hành trình.”

Nỗ lực khiến mình tin rằng mọi thứ đều có thể thay đổi

Nter nghĩ gì: Mình thích cảm giác nỗ lực đạt điều mình muốn
Ảnh minh hoạ: Nỗ lực khiến mình tin rằng mọi thứ đều có thể thay đổi

Mình từng là người rất sợ thất bại. Chỉ cần nghĩ đến việc làm mà không thành công, mình đã muốn bỏ cuộc trước khi bắt đầu. Nhưng càng lớn, mình càng hiểu rằng: thất bại không giết mình, mà nỗi sợ mới làm điều đó.

Nỗ lực dạy mình một điều quan trọng: không có gì mãi mãi là “không thể”. Có thể hôm nay mình chưa làm được, nhưng ngày mai nếu mình học thêm một chút, rèn thêm một chút thì sẽ khác.

Giống như lần đầu mình tập chạy bộ. Ba phút đầu tiên đã muốn bỏ. Tim đập, thở gấp, chân nặng như đá. Nhưng ngày thứ ba, mình chạy được lâu hơn. Tuần thứ hai, mình bắt đầu thấy nhẹ. Tháng thứ ba, mình chạy mười cây số và cười một mình trên đường.

Không phải vì mình chạy nhanh, mà vì mình nhận ra: mọi giới hạn đều là tạm thời.
Nỗ lực chính là cách duy nhất để mình chứng minh điều đó.

Cảm giác đạt được điều mình muốn – nó không phải niềm vui bùng nổ, mà là sự lặng lẽ sâu sắc

Mình nhớ cái ngày nhận được email báo trúng tuyển vào công việc mơ ước. Mình không hét lên, không nhảy cẫng. Chỉ ngồi im nhìn màn hình một lúc rất lâu. Trong đầu là những đêm thức đến khuya làm hồ sơ, những lần phỏng vấn thất bại, những câu tự hỏi “mình có đủ giỏi không?”.

Rồi mình bật cười, không phải vì tự hào, mà vì biết: tất cả những ngày tưởng chừng vô ích ấy hóa ra đều có ý nghĩa.

Khi ta nỗ lực, ta gieo từng hạt nhỏ trong bóng tối, không biết khi nào nó nảy mầm. Nhưng rồi một ngày, khi nhìn lại, ta nhận ra: hóa ra cả khu vườn đã xanh.

Đạt được điều mình muốn không phải là khoảnh khắc rực rỡ nhất. Nó là giây phút mình thấy trân trọng từng đoạn đường gian nan mình đã đi qua.

“Thành công chỉ là kết quả. Hạnh phúc là cảm giác mình đã không bỏ cuộc.”

Có những điều mình chưa đạt được, nhưng nỗ lực đã khiến mình tự tin hơn

Nter nghĩ gì: Mình thích cảm giác nỗ lực đạt điều mình muốn
Ảnh minh hoạ: Có những điều mình chưa đạt được, nhưng nỗ lực đã khiến mình tự tin hơn

Không phải mọi nỗ lực đều đem lại thành công. Mình biết rõ điều đó. Có những lần mình cố gắng hết sức, mà vẫn không được chọn. Có những dự án mình dành cả tâm huyết, nhưng cuối cùng phải dừng lại.

Nhưng lạ thay, mỗi lần thất bại, mình lại thấy mình mạnh mẽ hơn một chút. Vì ít nhất, mình biết mình đã làm hết sức. Và một người biết cách đứng dậy sau thất bại — người đó đã khác hẳn người chưa bao giờ dám thử.

Mình thích câu nói:

“Nếu không thể đạt được điều mình muốn, hãy trở thành người xứng đáng với điều đó.”

Câu này giúp mình kiên nhẫn hơn, dịu dàng hơn với bản thân. Bởi đôi khi, chưa đạt được không có nghĩa là sẽ không bao giờ. Nó chỉ có nghĩa là mình đang trên đường, và cần thêm thời gian.

Nỗ lực giúp mình tôn trọng giá trị của mọi thứ

Khi mình nỗ lực đạt được điều gì, dù nhỏ thôi, mình trân trọng nó hơn gấp nhiều lần so với khi nó đến dễ dàng.

Ngày xưa, mình từng nghĩ “người tài giỏi thì làm gì cũng dễ”. Nhưng rồi mình gặp nhiều người thành công, và nhận ra họ chỉ khác mình ở một điểm: họ kiên trì hơn.

Cái gì đến nhanh thường đi nhanh. Cái gì được xây từ nỗ lực, thì dù có sụp đổ, vẫn có thể dựng lại.

“Cái mình đạt được bằng mồ hôi và thời gian, sẽ không ai có thể lấy mất.”

Khi mình làm việc chăm chỉ, từng đồng tiền kiếm được, từng bước tiến nhỏ, từng lời khen, từng cơ hội – đều mang ý nghĩa sâu sắc. Vì nó là kết quả của sự cố gắng, của những đêm không ngủ, của những lần tự động viên mình “thêm chút nữa thôi”.

Nỗ lực dạy mình khiêm tốn và cảm thông

Khi mình biết để đạt được một điều nhỏ cũng phải cố gắng đến mức nào, mình không còn dễ dàng phán xét người khác. Mình bắt đầu thấy thương, thấy hiểu hơn.

Mình hiểu người phục vụ đang cố cười dù mệt, hiểu bạn mình đang cố gắng giữa một ngày tồi tệ, hiểu rằng ai cũng đang chiến đấu một trận mà mình không biết.

Nỗ lực khiến mình bớt kiêu ngạo, vì mình biết mọi thành tựu đều là kết quả của quá trình chứ không phải may mắn. Nó cũng khiến mình trân trọng những người đang nỗ lực, dù họ chưa đạt được gì, chỉ cần họ đang cố gắng, là đủ đáng quý rồi.

Nỗ lực không phải lúc nào cũng đẹp

Thật ra, có nhiều lúc mình mệt đến mức chỉ muốn buông. Có những ngày làm mãi chẳng thấy kết quả, có những đêm nhìn người khác thành công mà thấy chạnh lòng.

Nỗ lực đôi khi là nước mắt, là sự hoài nghi, là việc phải tiếp tục khi không còn tin vào chính mình. Nhưng mình hiểu: nếu mình dừng lại chỉ vì mệt, mình sẽ chẳng bao giờ biết mình có thể đi xa đến đâu.

Không ai nói nỗ lực là điều dễ chịu. Nhưng đó là điều duy nhất khiến ta thật sự trưởng thành. Vì mỗi lần ta vượt qua chính mình, ta đang học cách làm bạn với giới hạn.

Cái đẹp của hành trình nỗ lực là: Mình hiểu giá trị của thời gian

Nter nghĩ gì: Mình thích cảm giác nỗ lực đạt điều mình muốn
Ảnh minh hoạ: Cái đẹp của hành trình nỗ lực là: Mình hiểu giá trị của thời gian

Mỗi bước nhỏ, mỗi cố gắng đều là một bằng chứng của thời gian mình đã sống. Khi nhìn lại, mình không còn nhớ rõ từng chiến thắng, nhưng lại nhớ rõ từng khoảng thời gian mình kiên trì — dù nhỏ bé, dù âm thầm.

Những ngày đó khiến mình thấy rõ rằng: thời gian không lấy đi điều gì của người biết nỗ lực, nó chỉ trao lại bằng hình thức khác. Có thể là kỹ năng, là bản lĩnh, là sự bình thản.

Giờ đây, mình không còn chỉ muốn “đạt được” nữa, mà muốn “được đi cùng hành trình đạt được”

Mình nhận ra, khi chỉ tập trung vào kết quả, mình thường bỏ lỡ những khoảnh khắc đáng quý trên đường. Giống như leo núi mà chỉ nhìn đỉnh, ta quên mất vẻ đẹp của từng đoạn dốc, từng đám mây ngang tầm mắt, từng hơi thở mệt nhưng đầy sức sống.

Giờ đây, mình không còn ép mình phải đạt được điều gì đó thật to tát. Mình chỉ muốn mỗi ngày đều có một lý do để cố gắng – dù nhỏ. Có thể là hoàn thành công việc, viết một đoạn văn hay, học một điều mới, hay đơn giản là giữ lời hứa với chính mình.

Nỗ lực không phải là cuộc đua. Nó là cách mình tôn trọng cuộc đời này – bằng việc sống một cách có chủ đích, chứ không để mọi thứ trôi đi vô nghĩa.

Thật ra, mình không sợ thất bại, không sợ khó, chỉ sợ một ngày mình không còn cảm thấy muốn cố gắng nữa. Bởi khi đó, cuộc sống sẽ trở nên nhạt nhòa. Mình thích cảm giác nỗ lực vì nó khiến mình tự tin rằng mình đang sống.

Nỗ lực cho mình cảm giác mình đang sống, không chỉ tồn tại. Mỗi giọt mồ hôi, mỗi lần vượt qua giới hạn, mỗi khi làm được điều mình từng nghĩ “không thể”, tất cả đều là bằng chứng rằng mình vẫn còn tin, vẫn còn ước mơ.

“Khi còn có điều để nỗ lực, nghĩa là mình vẫn đang sống một cuộc đời đáng để sống.”

Và nếu có ai hỏi: “Nỗ lực có đáng không?”

Mình sẽ mỉm cười và nói:

“Đáng – vì nỗ lực giúp mình trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.”

Không phải vì kết quả luôn như ý, mà vì sau mỗi lần cố gắng, mình lại hiểu mình hơn, mạnh mẽ hơn, và yêu cuộc đời này hơn một chút.

Có thể điều mình muốn chưa đến hôm nay. Nhưng mình tin, chỉ cần mình còn đang đi, thì ngày mai luôn có khả năng xảy ra.

Và với mình, chỉ riêng việc vẫn đang cố gắng — cũng đã là một điều rất đẹp. “Không có con đường nào dài nếu ta đi bằng niềm tin.”
– Một lời nhắc nhỏ mình dành cho chính mình, trong những ngày chông chênh nhất.

Bài viết được chia sẻ bởi: NTer S trong Sunny