Gửi em mùa Trung thu năm lên 6…

Khi chị viết những dòng thư này gửi đến em, chị đã là em của 10 năm sau, chưa thực sự trưởng thành, nhưng đủ lớn để hiểu đời hơn một chút, muốn gửi đến em của Tết Trung thu năm 2015 vài lời…

Chị nhớ em – cô bé ngây thơ, trong sáng và ngoan ngoãn. Phải rồi, trẻ con ai mà chẳng đáng yêu, nhỉ ? Nhưng em còn là một em bé hiểu chuyện vô cùng. Tuy thiếu vắng tình yêu từ bố, nhưng em đã lớn lên bằng sự yêu thương của làng xóm, bằng sự nuôi nấng chăm sóc của ông bà ngoại, và bằng tình yêu của mẹ. Có lẽ, những tình cảm đáng quý này, em đều cảm nhận thấm thía từ thuở nhỏ, chỉ là chưa thể diễn đạt thành lời như giờ thôi.

Nhớ em của Trung thu 2015…

Nỗi nhớ dưới mùa Trăng.
Ảnh minh hoạ: Nỗi nhớ dưới mùa Trăng.

Hồi đó nhà nghèo lắm, mẹ gửi em cho ông bà rồi đi làm ăn xa. Chắc hẳn em đã rất nhớ mẹ. Thế nên có lẽ Trung thu năm ấy thật khó quên với em, vì năm ấy mẹ về… Chị nhớ không rõ, nhưng suốt những năm tháng ấy, số lần mẹ về chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần về cũng chẳng được lâu, chỉ vài ba ngày, thậm chí chỉ vọn vẹn trong vài tiếng đồng hồ. Hầu như mẹ đều vắng bóng ở nhà trong những dịp lễ. Vào mỗi dịp sinh nhật em, Quốc tế thiếu nhi, Tết trung thu…, mẹ đều chỉ gửi quà từ xa về cho em thôi. Nhưng Trung thu năm ấy, mẹ đã hứa sẽ về với em.

Có lẽ khi đó em cũng chưa thực sự hiểu thế nào là đoàn viên, là sum họp. Với em, mẹ về là em được gần mẹ, được mẹ mua quần áo mới, đưa đi chơi. Trong trí óc 6 tuổi của em, sự đoàn tụ đơn giản chỉ là một khoảnh khắc vui chơi, là một món quà hay một buổi dạo chơi đầy màu sắc- những điều vô cùng thú vị, hào hứng với trẻ thơ. Vì thế, em đã rất mong chờ mẹ. Nhớ làm sao mỗi khi có đoàn xe khách dừng bên đường, em lại nhao người lên, rồi lại hụt hẫng khi không thấy mẹ bước ra từ xe. Nhớ làm sao mấy câu hỏi lặp đi lặp lại “Mẹ sắp về đến chưa bà ?”, “Khi nào mẹ về hở bà?”, hỏi nhiều đến nỗi bà dặn em không được hỏi nữa, vì trên đường về mẹ sẽ gặp xui xẻo. (Chị không biết điều này có đúng không, nhưng một phần trẻ con luôn tin người, một phần vì sợ mẹ sẽ gặp điều không may như bà nói thật, nên em cũng không hỏi mãi bà nữa).

Nhớ nhất một buổi chiều khi đang đạp xe ở đường quê, em chợt thấy một người phụ nữ bịt khẩu trang, dáng người hao hao giống mẹ dừng ở cổng nhà em, phải chăng vì đã quá ngóng mong nên em chẳng cần xác minh nhiều nữa mà bất giác kêu to “ Mẹ ơi!” từ xa? Buồn thay cô ấy không phải mẹ, và mẹ vẫn chưa về dù mai đã là ngày Rằm, em khóc. Khóc vì tủi thân? Khóc vì sợ rằng mẹ sẽ thất hứa?

Và mẹ đã giữ lời, mẹ về trong đêm tối khi em đang say giấc. Sáng ngày Rằm, em hân hoan vô cùng khi tỉnh dậy đã thấy mẹ nằm ôm mình bên giường. Rồi mẹ đưa em đi mua một chiếc váy chấm bi trắng đen; mua chiếc bờm cài có hai con bướm xanh rung rinh, đôi cánh tiên nhỏ trong suốt và cây gậy phép lấp lánh – một bộ “trang phục cổ tích” mà bất kỳ cô bé nào cũng mơ ước trong mùa trăng rằm. Bức ảnh mẹ chụp em với dáng vẻ đáng yêu này vẫn được lưu giữ đến bây giờ đấy. Buổi tối, cả xóm mình ngồi quây quần bên mâm cỗ cùng những bài nhạc Trung thu được mở tưng bừng. Sau đó, mẹ còn chở em đi xem múa lân ở đường phố, ăn vặt linh tinh nữa. Sao quên được cảm giác hạnh phúc đó chứ – hơi ấm tình thương của mẹ mà lâu lắm em mới được gần gũi, tận hưởng trọn vẹn. Đêm về, mẹ cùng em trải chiếu ra sân nằm ngắm trăng tròn, thủ thỉ tâm sự, líu lo đủ chuyện. Chị nhớ mãi những tâm tình mẹ bộc bạch. Mẹ chỉ tay lên ông trăng, quay sang em:

– Thoáng chốc là gái yêu của mẹ lại thành thiếu nữ, cái tuổi đẹp như trăng đêm Rằm vậy.

– Thế chắc lớn lên sẽ thích lắm đây mẹ nhỉ? – Em hỏi.

Mẹ chỉ cười: “Ừ, nhưng em hãy cứ là em bé của mẹ thôi nhé!”. Ngày ấy em cũng chẳng hiểu sao mẹ nói thế, em chỉ nghĩ rằng mình phải lớn chứ, mình lớn nhanh đê làm điều mình thích.

Nỗi nhớ dưới mùa Trăng.
Ảnh minh hoạ: Nỗi nhớ dưới mùa Trăng.

Giờ thì chị đã hiểu, có lẽ mẹ thấu hơn ai cái khắc nghiệt của cuộc sống, cái giá của sự trưởng thành, nên chỉ mong em mãi ngây thơ như giây phút ấy. Một ngày em sẽ không còn vừa vòng tay ôm ấp của mẹ nữa, một ngày mẹ sẽ không thể đồng hành cùng em trên chặng đường tương lai mà chỉ có thể ở phía sau ủng hộ em. Một ngày, em sẽ lớn. Chị nhớ đến sự trăn trở của người mẹ trong cuốn sách “Hãy chăm sóc mẹ”: “ Dù mẹ cứ nói mong sao con mau khôn lớn trưởng thành, nhưng khi con cao to hơn cả mẹ thì mẹ lại thấy lo sợ, cho dù con vẫn là con của mẹ.” Chắc đây cũng là tâm tư của mẹ, em nhỉ?

Và em biết không? Để giữ lời hứa với em, mẹ đã xin nghỉ phép và bắt xe về trong đêm, dù mệt, dù xa xôi hơn ba trăm cây số. Đoàn viên là vậy, là nỗi nhớ mong được thoả mãn bằng những khoảnh khắc yên bình mà đáng nhớ, là sự tủi thân được xoa dịu bằng cái ôm chặt mỗi lần trở về, là khao khát yêu thương được sưởi ấm bằng tình mẫu tử. Đoàn viên không chỉ là sự sum họp về mặt hình thức, sự hiện diện của con người, mà còn là sự kết nối sâu sắc trong tâm hồn và tinh thần. Có lẽ cả đời này, chị sẽ chẳng quên được mùa Trung thu ấy- mùa của sự trở về, của sự yêu thương mà bản thân từng đêm luôn mơ thấy.

Chị của năm 16 tuổi…

Nếu em của năm 6 tuổi hình dung đoàn viên trong sự trở về, sự vui đùa, thì chị của mười năm sau đã thấm thía hơn giá trị của sự đoàn viên.

Mười năm trôi qua, giờ đây, chị ngồi viết tâm thư này, đang học ở thành phố xa nhà gần trăm cây số. Rằm tháng 8 năm ngoái, chị đã không thể về được vì lịch học. Có lẽ năm nay cũng vậy. Lòng chị có một khoảng trống gì đó, không còn ánh đèn nhộn nhịp của đường xá, không còn lũ trẻ nô nức chạy ngoài sân, không được ngắm nhìn người lớn trong xóm cùng làm chiếc ông sao thật to đón Trung thu, và không thể ở bên cạnh người thân đón Tết thiếu nhi này. Xung quanh chị là không gian yên tĩnh đến lạ lùng, khi mọi người trong kí túc xá đều cặm cụi bên đèn sách mà thôi. Em thấy không? Lớn lên, ta phải chấp nhận xa cách, chấp nhận cô đơn. Buồn nhỉ ?. Nhưng nỗi buồn này cũng đẹp, để ta bừng tỉnh, để ta học cách hoài niệm, trân trọng gia đình và những điều đáng quý trong cuộc sống.

Chị nhớ nhà đến vô cùng – nhớ như cái cách hồi 6 tuổi em nhớ mẹ, nhưng sâu hơn, chậm hơn, và đôi khi âm ỉ đến mức khó chịu. Có lẽ vì chị đã chín chắn hơn chút rồi, biết nghĩ suy sâu xa hơn, nên buồn sâu hơn. Một ý định táo bạo đã vụt qua trong tâm trí chị: “ Hay mai mình xin nghỉ học để về nhà?”. Rồi lại thôi, vì nghĩ việc học vẫn phải đặt lên trên hết.

Trung thu năm ngoái, tuổi trăng tròn. Tuổi trăng tròn của chị đẹp như lời mẹ nói năm xưa, nhưng sẽ hạnh phúc hơn biết bao nếu được về nhà, được đoàn tụ. Chị tự hỏi: Ở nhà, liệu có ai đang mong chị về như ngày xưa em mong mẹ không?. Chị đoán là có, tuy gia đình mình không giỏi thể hiện tình cảm bằng lời nói, nhưng trong mọi hành động, chị đều cảm thấy mọi người đều rất nhớ mình. Và trong lòng chị chợt vỡ ra điều gì đó. Phải chăng, mẹ cũng đã rất đơn độc, buồn tủi vì không thể đoàn viên cùng gia đình trong những dịp lễ? Nỗi lo cơm áo gạo tiền buộc mẹ phải chấp nhận xa con gái, xa gia đình, để bôn ba nơi đất khách. Thương mẹ vô kể!

Thú thật, ngày xưa chị cũng hơi trách mẹ vì luôn vắng mặt mỗi dịp lễ. Chị nghĩ việc trở về trong những ngày ấy là điều đương nhiên. Cũng như việc Trung Thu là phải có đèn, có bánh, có người thân bên cạnh. Nhưng lớn lên, chị mới hiểu: không phải ai cũng có thể về, và không phải cuộc đoàn viên nào cũng dễ dàng. Có những người vì công việc, vì khoảng cách, vì hoàn cảnh, mà phải bỏ lỡ một mùa trăng tròn. Có những người, khi nhận ra giá trị của sự hiện diện, thì đã không còn cơ hội để trở lại.

Em à…

Hãy yêu quý và tận hưởng trọn vẹn mỗi mùa trăng được đủ đầy. Đó là những đêm rằm có tiếng trống lân rộn ràng ngoài ngõ, có mâm cỗ đầy sắc màu và những câu chuyện rộn rã bên người thân.

Hãy trân trọng từng phút giây sum họp, từng cái nắm tay, từng bữa cơm, từng câu chuyện nhỏ mỗi dịp đoàn viên- điều tưởng chừng giản đơn nhưng lại ấm áp hơn bất kỳ lời chúc nào.

Và sau này, khi cất cánh bay cao bay xa tới những vùng trời mới lạ hơn, em sẽ hiểu rằng những điều bình dị ấy là tài sản vô giá, là thứ không thể mua được bằng tiền và cũng chẳng tìm thấy ở nơi nào khác.

Nếu có thể, hãy cố gắng trở về – bởi người ta yêu thương vẫn luôn chờ đợi.

Bất chợt nhớ về vài dòng sau trong cuốn sách “Trốn lên mái nhà để khóc” (Lam)

“Con đi qua trăm bể
mơ một triệu mùa xuân
cuối cùng nơi muốn đến
lại là nơi đã từng”

Nhắc em, nhưng cũng là gửi tâm tình đến chị- cô gái 16 tuổi đầy hoài bão phía trước.

Trăng vẫn tròn như năm ấy, chỉ có chúng ta đã khác – để học cách yêu hơn mỗi mùa đoàn viên.

Thương gửi,

Tôi của năm 16 tuổi.

Truyện được chia sẻ bởi: Nter Khánh Huyền