Khi ấy tôi vừa lên lớp 6, là một giai đoạn chuyển mình với những chặng đường mới, bạn bè, cũng như tiếp nạp lượng kiến thức với sự non nớt của một đứa trẻ thơ. Tôi học không giỏi toán, từ lớp 2 những bài toán đơn giản nhưng tôi không thể nào hiểu nổi. Mãi đến năm lớp 5, phép đổi đơn vị mà hầu như các bạn đồng trang lứa tôi ai cũng biết, thì tôi chỉ biết cúi đầu mà rơi nước mắt vì bất lực không thể hiểu cách làm. Tôi học vẹt vài mẹo mà cô giáo chỉ cho, để thi lấy con điểm 9 – 10. Mọi người xung quanh ngưỡng mộ điểm số của tôi… Nhưng không biết rằng tôi chẳng hiểu gì cả. Nên khi lên lớp 6 mọi thứ dần tệ hơn, tôi cảm thấy bất lực trước những bài toán khó nhằn.

Dở toán là thế, nhưng đổi lại ngữ văn lại là môn nổi trội của tôi. Tôi bắt đầu học văn từ lớp 2, tôi lén đọc những cuốn sách văn mẫu của chị hai. Giọng văn cũng như vốn từ dần được cải thiện. Cũng vì lẽ ấy mà tôi nghĩ: “chỉ cần học giỏi văn là được rồi, vì chị hai cũng đâu có giỏi văn nhưng bù lại chị lại rất giỏi toán, mẹ mình cũng đã rất yêu thương chị cơ mà”. Sau khi phát bài kiểm tra ngữ văn đầu tiên, tôi được 9 điểm, được cô khen trước lớp. Tôi liền hớn hở đem về khoe với mẹ: ” mẹ ơi, con được 9 điểm văn nè mẹ ơi, còn được cô giáo khen nữa”. Nhưng mẹ lại bảo với tôi rằng: “9 điểm văn thì có gì mà vui, chị hai mày thi toàn 10 điểm toán, còn đang học lớp chuyên nữa đấy lo mà học cho giỏi như chị đi”. Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt của mẹ giận dữ như thế nào để nói ra câu ấy, tôi buồn lắm nhưng biết làm sao đây, khi tôi không giỏi toán.

Lên lớp 8, tôi được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi văn với số điểm cao nhất. Tôi lao vào học ngày đêm, mong chứng minh mình không hề kém cỏi. Nhưng những lời mẹ lại khiến lòng tôi nhói buốt: “Thi học sinh giỏi dễ ợt, chị hai mày trước còn được giải huyện.” Tấm bằng khen của chị treo giữa phòng khách như một ngọn núi mà tôi phải leo.

Lên lớp 9, tôi bắt đầu tập trung hơn để “được giải huyện” như chị. Lại một lần nữa, đèn phòng tôi chưa bao giờ tắt đèn. Tôi nhớ có lần, tôi ôn bài đến sốt cao nằm trên bàn ngủ quên mất. Sáng hôm sau lại nghe tin chị tôi cũng như vậy, cũng nằm trên bàn ngủ thiếp đi như tôi. Nhưng khác là được mẹ chăm cả đêm, vì căn bản mẹ không biết tôi bị sốt. Thời điểm ấy, tôi luôn nghĩ rằng mẹ không thương mình, tôi nghĩ rằng bản thân mình ngu dốt, không được giỏi như chị.

Cận ngày thi, tôi phải nghỉ học gần một tháng vì căn bệnh sốt suất huyết. Đến ngày dự thi cấp huyện, tôi dán miệng hạ sốt vào phòng thi, bút tôi run lên vì lạnh, ngòi bút tôi ghì chặt vào trang giấy vì nó chính là tờ phao cuối cùng để vớt tôi khỏi sự túng quẫn. Mắt tôi mờ đi vì nước mắt, sau đó tôi thiếp đi. Điều làm tôi thức giấc đó là tiếng đánh trống báo hiệu hết giờ làm bài, âm thanh kéo ghế inh tai, tiếng giám thị nhắc nhở thí sinh kiểm tra bài thi. Tôi nhìn tờ giấy trắng tinh mà mơ hồ. Tối hôm đó, tôi đã khóc, khóc rất nhiều, vì bản thân đã không làm bài, vì đã ngủ quên trong kì thi quan trọng đó. Mẹ tôi trách tôi không chịu cố gắng, trách tôi lười biếng, chẳng được như chị, rằng mẹ không muốn sinh tôi ra. Khoá chặt cửa phòng, tôi đã nhắn tin xin lỗi cô dạy bồi dưỡng tôi rất dài, như một bức thư cuối cùng mà tôi còn ở trên cõi đời. Tay phải cầm con dao rọc giấy quen thuộc, nhìn ngắm từng đường gân xanh trên đôi tay gầy guộc, tôi khẽ cười vì có lẽ đây là lần thứ 6 và cũng là lần cuối cùng tôi làm điều này. Mũi dao đâm thẳng vào da, sự lạnh toát thấm sâu vào từng thớ thịt. Nhưng rồi, sau vài phút tôi đã buông thả con dao xuống. Tôi oà khóc như một đứa trẻ, như thể chỉ có tôi mới phải chịu đau khổ. Tôi cầu nguyện với Chúa rằng: “Lạy Chúa, xin Ngài hãy thương xót con, xin Chúa hãy giúp con được bình an, được yêu thương, được hạnh phúc. Con không muốn phải chịu những đau khổ từ bạn bè cô lập, phản bội. Cho đến người thân quay lưng, ghẻ lạnh. Xin Chúa hãy chỉ đường dẫn lối, để con có thể được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, Amen”.

Lên lớp 10, tôi đã trải qua một năm đầy ám ảnh tại đây, còn khủng khiếp hơn năm cấp 2 của tôi gấp trăm lần. Nhưng tôi lại một lần nữa được vào đội tuyển văn dù điểm không còn đứng nhất nhưng cũng giữ thứ hạng cao trong đội. Nhưng tôi lại không đậu tỉnh.

Ghi chú: lên cấp 3, không cần thi huyện mà chỉ cần bạn đậu cấp trường sẽ được thi tỉnh thẳng

Tôi còn nhớ năm lớp 9, trường tôi cấm trang điểm đến trường. Tôi bán đồ trang điểm, nên sáng vào lúc 4h tôi đã dạy để gói hàng và dùng thử sản phẩm để chụp hình màu cho khách hàng xem, khi ấy lượng khách tôi rất nhiều và tôi phải làm điều đó hầu như mỗi ngày. Đôi khi phải thử 30 cây son lì trên môi, dù đã tẩy trang nhưng vẫn phải đi học với lớp tint còn bám trên môi. Và “Họ” đã cô lập tôi cũng vì lẽ ấy, đây không phải là lí do duy nhất nhưng cũng là lí do chính. Họ tìm mọi cách để hạ bệ tôi trong trường. Khi lên 10 thì mọi thứ dễ dàng hơn một chút, nhưng cũng cực hơn vì tôi bắt đầu nhận gia sư ngữ văn. Chúa Nhật (Chủ nhật), là ngày mà tôi bận rộn nhất. Tôi bắt đầu vào 4:00 sáng để giao hàng và 5:30 có mặt tại nhà thờ để tập lại hợp âm đàn piano để chuẩn bị cho buổi lễ diễn ra. Sau khi xong việc tại nhà thờ cũng đã 7:00, tôi chạy vội lên trường để học bồi dưỡng văn. Đến 10:00, xong tôi lại chạy ngược lên nhà học sinh cách đó khoảng 15km để dạy học. 12:00. tôi lại chạy thêm một ca nữa. Rồi mãi đến 8:30 tối, tôi mới về được đến nhà. Mẹ xót tôi lắm, bảo rằng không cần phải làm như vậy, nhà không thiếu tiền mà để tôi lăn lộn bên ngoài xã hội như vậy rất khổ. Nhưng tôi yêu lao động, yêu lấy dáng vẻ chăm chỉ, giảng bài cho các em, yêu luôn cả những con điểm đang ngày một cải thiện của học sinh tôi. Các em ấy là nguồn sáng của tôi, giúp tôi vực dậy tinh thần.

Lên lớp 11, học sinh tôi cũng đã lên lớp 10, chúng tôi học chung trường. Nhưng cũng vì tôi nghĩ rằng bản thân tôi đang bị miệt thị nên không dám bắt chuyện với tụi nhỏ, dù cho mỗi lần gặp tôi đều chạy đến và hét lên “chị Quỳnh Nghi ơi, nhớ em không ?”. Làm sao mà chị quên được chứ, nếu em nghe được những lời này của chị, thì chị muốn gửi lời cảm ơn đến các em vì đã luôn bên cạnh lúc chị buồn bã nhất, xin chúc các em thi điểm số thật cao, đạt được ước mơ của chính mình nhé, có chuyện gì không biết cứ hỏi, chị luôn ở đây, sẵn sàng lắng nghe tụi em. Hì, thôi không sến súa nữa, quay lại hiện tại nhé. Tôi đã mạnh dạng chuyển lớp, đồng thời nhảy khối khác, dù rất yêu môn cũ nhưng thôi vì hai chữ bình yên. Ở đây mọi người cởi mở, thân thiện và chào đón tôi, xem tôi như một mạch máu trong lớp thật sự. Tôi được các bạn động viên đi thi học sinh giỏi tiếp tục, và sau bao nỗ lực cuối cùng tôi đã có giải cấp tỉnh. Mẹ của tôi không biết từ bao giờ, mà lại có suy nghĩ khác. Bà ấy dần công nhận thành công của tôi, trân trọng từng đồng tiên tôi kiếm thông qua việc bán hàng online và dạy kèm gia sư cho các em cấp 2.

Tôi dần nhận ra, khi xưa tôi đã không nghĩ đến mẹ. Mẹ tôi thời gian đó mắc chứng rối loạn lo âu, nên tôi hiện tại cũng đã hiểu và không còn trách mẹ nữa. Mẹ xin lỗi tôi vì đã không thương tôi nhiều, nhưng mẹ ơi con biết mẹ đã rất yêu con. Những lúc con bệnh, mẹ luôn ở bên chăm sóc con. Có hôm mẹ phải thức trắng vì tôi sốt mãi không hạ, mẹ khóc nấc lên vì sợ. Có hôm mẹ chở tôi đi thi vì tôi còn sốt, lúc về tôi ngất xỉu tại hành lang mà mẹ khóc gọi người cứu. Và mỗi lần tôi thèm món nào, chỉ cần nói là ngày mai mẹ sẽ nấu cho tôi ăn, thậm chí là nấu rất nhiều để tôi không phải sợ hết. Tôi bị suy dinh dưỡng vì cơ địa không mập nổi, mẹ tôi chạy đôn chạy đáo để mua lấy từng vỉ thuốc hay ống thuốc bổ cho tôi dù giá của chúng chẳng rẻ xíu nào. Tôi tệ nhỉ, chỉ vì bị trầm cảm mà luôn nghĩ mọi thứ xung quanh xấu xa và dem dúa. Nhưng tôi xin hứa rằng, sẽ luôn lạc quan và hướng về phía trước. Cảm ơn Chúa vì đã cho con sớm nhận ra, cảm ơn mẹ vì đã luôn bên con, con yêu mẹ!

Bài dự thi cuộc thi viết Tết Đoàn Viên, được chia sẻ bởi: Nter Rose Daisy