Ngày đó, trời cuối hạ, đầu thu, nắng không còn gắt mà dịu như được pha chút mật ong. Gió nhẹ len vào từng khe cửa, mang theo mùi hoa sữa lẫn hơi đất ẩm sau cơn mưa đêm qua. Thời tiết ấy làm người ta chỉ muốn xắn tay áo dọn dẹp lại nhà cửa – như thể gom hết những thứ cũ kỹ, bụi bặm để nhường chỗ cho một mùa mới tinh tươm.
Tôi quỳ xuống lau kệ sách, rồi lần lượt kéo mấy ngăn tủ đã lâu không mở. Ngăn cuối cùng hơi kẹt, tôi phải dùng sức mới lôi ra được một đống sách cũ, vài tờ giấy ghi chú đã ngả màu… và một vật nhỏ rơi “bộp” xuống sàn.
Một chiếc điện thoại trắng ngà, loại màn hình cảm ứng đời đầu, viền bạc tróc sơn loang lổ. Tôi nhặt lên, bụi bám một lớp mỏng, lạnh và nặng trong lòng bàn tay – như thể đang cầm một mảnh ký ức.
Không hiểu sao, tôi lại tìm dây sạc, cắm vào ổ điện. Màn hình hiện mức pin báo đỏ lên rồi tắt, rồi lại đỏ. Pin chai lì, phải mất gần mười phút mới lóe sáng màn hình khởi động. Trong lúc chờ, tôi nhìn ra ngoài – trời vẫn mưa, phố loang loáng ánh đèn xe, người ta phóng vội như muốn trốn khỏi thứ lạnh ẩm đang bủa vây. Tôi không biết vì sao lại mở máy. Có thể vì muốn giết thời gian. Có thể vì… một tiếng gọi mơ hồ từ ký ức.
Màn hình sáng lên. Mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ tôi từng để lại: các thư mục ảnh, video, ghi âm. Một cái tên khiến tôi khựng lại: “Trung thu”.
Bức ảnh đầu tiên mở ra như một cánh cửa: ánh trăng tròn, vàng ươm, treo lơ lửng giữa khoảng trời quê, soi xuống sân gạch nhà tôi. Dưới ánh sáng ấy, một mâm cỗ đầy ắp bánh nướng, bánh dẻo, chén trà, bưởi, hồng, cốm, và mấy chiếc kẹo màu sặc sỡ mẹ mua từ chợ phiên. Tôi gần như nghe thấy tiếng dao lách cách gọt vỏ bưởi, tiếng ấm trà sôi sùng sục trên bếp than tổ ong.
Bức ảnh thứ hai: bố tôi đang cặm cụi tỉa quả bưởi thành hình con chó bông. Thằng em đứng bên cạnh cười tít mắt, tay nghịch cái đuôi bưởi xơ xơ. Đằng sau, mẹ lom khom xếp bánh vào đĩa, vừa làm vừa bảo tôi: “Con nhớ chụp cả đèn lồng nhé, đẹp lắm.” Khi ấy, tôi chỉ nghĩ: “Chụp đẹp để mai đăng Facebook.” Ai ngờ, mười mấy năm sau, tôi lại ngồi đây, run tay vuốt từng tấm hình.
Rồi một đoạn video bật lên. Tiếng trống lân dồn dập từ đầu ngõ vọng vào, hòa lẫn tiếng trẻ con hò reo “Trung thu! Trung thu!”. Ánh đèn lồng giấy kiếng xanh đỏ vàng lay động trong gió, phản chiếu lên khuôn mặt háo hức của bọn trẻ. Có đứa vừa chạy vừa ngã, tiếng khóc lẫn trong tiếng cười rộn rã. Tiếng mẹ gọi từ trong nhà:
“Cắt bánh đi con ơi, trăng tròn rồi!”
Tôi bật cười. Cái giọng ấy ấm như tách trà nóng trong tay, vừa đủ xua tan mọi cái lạnh của đêm thu.
Tôi mở một tệp ghi âm. Lập tức, giọng hát vụng về của chính tôi vang lên – bài “Chú Cuội” – bị át gần hết bởi tiếng cười của cả nhà. Bố gõ nhịp bằng đũa vào bàn, thằng em hát sai lời nhưng vẫn cố gào to. Mẹ bảo: “Hát thế này mới vui!” Căn sân gạch hôm đó tràn ngập tiếng nói cười, ánh trăng phủ lên mọi người như một lớp sơn óng ả.

Tôi tắt màn hình và ngẩng lên. Trước mắt tôi là bức tường trắng loang vết ẩm, chiếc bàn gỗ công nghiệp chỏng chơ laptop, một gói mì ăn liền chưa mở. Ngoài cửa sổ, tiếng xe máy phóng vù qua, ánh đèn LED xanh đỏ nhấp nháy từ quán cà phê bên đường. Không trống lân, không đèn lồng, không mùi bánh nướng.
Ba năm liền, Trung thu của tôi chỉ là một ngày bình thường. Có năm bận họp dự án, có năm công ty tổ chức team building ở biển. Tôi tự nhủ: “Thôi, sang năm về cũng được.” Nhưng rồi năm sau lại trôi qua y hệt.
Bây giờ, nhìn vào những hình ảnh trong chiếc điện thoại cũ, tôi bỗng thấy một khoảng trống kì lạ. Hóa ra, không phải tôi quên Trung thu – mà là tôi bỏ lỡ nó, từng chút một, cho đến khi nó biến mất khỏi đời mình.
Tôi mở lại tin nhắn cuối cùng của mẹ trong chiếc máy này:
“Con ăn bánh chưa? Hôm nay Trung thu đó.”
Ngày gửi: ba năm trước. Tin nhắn chưa từng được trả lời.
Bên ngoài, cơn mưa đã dứt, bầu trời để lộ một vệt trăng mảnh, mong manh như vết cắt trên nền mây.
Tôi khóa màn hình, nhét điện thoại vào túi. Lướt nhanh trên ứng dụng đặt vé. Chuyến xe sớm nhất về quê: 6 giờ sáng mai. Tôi bấm “Đặt chỗ” mà không nghĩ thêm.
Con đường dẫn vào ngõ vẫn ướt mưa đêm. Tôi bước xuống xe, kéo vali, và ngửi thấy mùi quen thuộc đến nghẹn lòng: mùi khói bếp lẫn mùi bánh nướng mới ra lò.
Mẹ đang bày mâm cỗ dưới hiên: bánh nướng, bánh dẻo, chén trà nóng bốc hơi, bưởi gọt hình con thỏ. Bố lom khom treo chiếc đèn lồng đỏ, vừa treo vừa lẩm bẩm: “Năm nay chắc trăng tròn lắm.” Thằng em chạy ra, chìa cho tôi chiếc lồng đèn mới tinh, ánh đèn vàng rung rinh trong mắt nó.
Mẹ ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên, rồi cười:
“Về rồi à? Vào rửa tay ăn bánh đi, sắp trăng lên rồi.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế tre cũ, rót cho bố một chén trà, đưa thằng em cái kẹo hình cá chép vừa mua. Bên ngoài, tiếng trống lân rộn rã vọng từ đầu xóm. Ánh trăng vàng vươn lên, tròn đầy như chưa từng khuyết.
Không còn chiếc điện thoại nào trên tay. Chỉ có tiếng cười, mùi trà nóng, mùi bánh nướng, và những người tôi thương.
Hóa ra, con đường về nhà… chỉ dài bằng một quyết định.
Truyện được chia sẻ bởi: Nter Khang Vũ
- Nếu bạn yêu thích viết lách, viết nhật ký, viết truyện, hãy tham gia nhóm NTers Community: Tham gia tại đây.
- Xem thêm: Cuộc thi viết “Tết voàn viên” do Nhật Tâm Notebook tổ chức
- Xem thêm: Nhật ký ngôn từ #1 – Tử tế là gì? Cách xây dựng hiệu quả nhân vật Tử tế