Có những mùa trăng đi qua mà ta không kịp nhận ra. Có những ký ức về một ngày lễ không thật sự trọn vẹn, chỉ như một nét phác mờ nhạt giữa vô vàn ngày thường. Để rồi năm tháng trôi đi, khi nhìn lại, ta chợt thấy mình đã bỏ lỡ một điều gì đó, đã vô tình lãng quên đi ý nghĩa thực sự của những khoảnh khắc quý giá. Hệt như một cuốn sách hay bị lật vội, ta chỉ kịp lướt qua những dòng chữ mà chưa kịp cảm nhận hết câu chuyện.
- Xem Podcast: [POSTCAST] Ánh trăng đoàn viên
Trong kí ức mỗi người, Trung Thu luôn hiện hữu như một bức tranh đầy màu sắc. Trung Thu là khoảng trời tuổi thơ rực rỡ của những câu chuyện cổ tích về chị Hằng, chú Cuội và cây đa. Đó là khi những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc, nhiều hình dáng khác nhau được thắp sáng, những ngọn nến lung linh hắt bóng lên bức tường, những tiếng cười khúc khích vang vọng khắp con ngõ nhỏ theo từng bước chân của sắp nhỏ. Là khi những mâm cỗ Trung Thu đầy ắp hoa quả, bánh nướng, bánh dẻo, và cả những chú chó bưởi ngộ nghĩnh. Trẻ con tụm lại, rước đèn, phá cỗ, còn người lớn thì ngồi trò chuyện, nhâm nhi tách trà, nhìn con trẻ hồn nhiên dưới ánh trăng rằm.
Nhưng với một số người khác, Trung Thu lại trôi qua bình lặng. Không có mâm cỗ, không có rước đèn, chỉ là một buổi tối như bao buổi tối khác. Và có lẽ, tuổi thơ của mình cũng thuộc về miền ký ức ấy.
Hồi bé, mình không thích Tết Trung Thu cho lắm, vì nó cũng giống một ngày bình thường thôi. Đó là những ngày vẫn phải đến trường, về nhà lại tiếp tục học thêm, tối đến thì đi ngủ như thường lệ. Không có mâm cỗ rực rỡ, không có ánh đèn lung linh, cũng chẳng có đêm phá cỗ nào thật sự đúng nghĩa. Cảm giác háo hức, chờ đợi dường như là một thứ gì đó xa xỉ. Nhà mình không có truyền thống bày mâm ngũ quả gì hết, nên đến tận bây giờ, mình cũng không biết mâm ngũ quả gồm những gì. Đôi khi, khi nghe bạn bè kể về mâm cỗ lung linh, về chú chó bưởi hay chiếc đèn ông sao sáng rực, mình vừa thấy tò mò, vừa thấy xa lạ. Như thể Trung Thu là một niềm vui dành cho ai khác, chứ không phải cho mình. Và vì thế, tuổi thơ của mình đã đi qua với những đêm rằm tháng tám lặng lẽ. Đối với mình, Trung Thu là một ngày không dành cho mình và mình cảm thấy Trung Thu chỉ là một ngày lễ “cho có”.
Thế nhưng, khi lớn lên, bước chân giữa dòng người hối hả trên phố, mình lại bắt gặp một Trung Thu rất khác. Những dãy đèn lồng rực rỡ được treo cao, những sạp bánh nối tiếp nhau, hộp nào hộp nấy đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, được bày biện trang trọng. Người lớn tấp nập chọn bánh, gói ghém cẩn thận để đem biếu ông bà, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp. Có người còn không quên mua thêm vài chiếc đèn lồng sặc sỡ cho con nhỏ. Nhìn những đứa trẻ vẫn háo hức khoe chiếc đèn lồng, vẫn mong chờ đêm Trung Thu. Hay nhìn những Người lớn cũng có niềm vui Trung Thu của riêng họ trong ngày rằm tháng tám: niềm vui sẻ chia, tặng nhau hộp bánh, gửi nhau lời chúc, gặp gỡ trong tình thân. Có lẽ, đó cũng là một kiểu đoàn viên mà Tết Trung Thu muốn gửi gắm. Và trong nhiều gia đình, cả nhà ngồi lại bên nhau. Một bàn nhỏ, vài chiếc bánh Trung Thu bên ấm trà nóng. Ông bà chậm rãi cắt bánh, kể lại chuyện xưa. Bố mẹ ngồi bên, vừa cười vừa nhìn con trẻ tung tăng với đèn lồng trong tay. Giây phút bình dị ấy có lẽ chính là sự đoàn viên trọn vẹn nhất.
Giữa khung cảnh ấy, tự nhiên trong lòng mình có một niềm ấm áp len lỏi. Như thể, Trung Thu không chỉ nằm trong ký ức tuổi thơ đã thiếu vắng, mà còn ở ngay trong khoảnh khắc hiện tại, nơi mình có thể tự trao cho bản thân một niềm vui nhỏ bé.
Mình chợt hiểu, ngày bé, mình chỉ nghĩ Trung Thu phải được đi rước đèn, phải được làm mâm cỗ lớn, phải được đi chơi mới là một ngày Tết Trung Thu đúng nghĩa. Mình đã vô tình quên đi niềm vui khi được bố cho chiếc đèn lồng nhỏ, được mẹ mua cho chiếc bánh Trung Thu thơm ngon, được cùng bố mẹ chuyện trò về những gì đã diễn ra. Mình cũng quên mất niềm vui khi có một cái Tết Trung Thu đầy đủ thành viên trong gia đình, có bố, có mẹ, có ông bà, có anh chị em.
Có lẽ, tuổi thơ mình không có một Trung Thu rộn rã như bao người nhưng lại là khoảnh khắc bình yên để sau này khi nhớ lại, mình sẽ thấy ấm áp. Trung Thu cho mình hiểu được một ý nghĩa thực sự, một cái Tết Đoàn Viên, hạnh phúc không phải là những thứ hào nhoáng, xa hoa, mà là những điều bình dị, thân thương nhất.
Trung Thu bây giờ có thể không trọn vẹn những nghi thức truyền thống. Nhưng ý nghĩa của ngày này thì chưa bao giờ mất đi. Dù là trẻ thơ háo hức phá cỗ, hay người lớn lặng lẽ trao nhau hộp bánh, thì tất cả đều đang tìm về một điểm chung: sự sum vầy. Và có lẽ, chính sự sum vầy đó đã làm nên ánh trăng sáng nhất trong đêm rằm mà sau này khi nhìn lại, mình mới hiểu được. Trung Thu không còn là một ngày để bản thân mình tiếc nuối những gì mình chưa có, mà là một ngày để mình trân trọng những gì mình đang có.
Hoá ra, Trung Thu sẽ không là một ngày lễ “cho có”, sẽ không phải có đầy đủ mâm cỗ lớn, sẽ phải rước đèn mới là Trung Thu đúng nghĩa. Trung Thu chỉ cần là ngày ta được quây quần bên những người ta thương yêu, được sum họp, được chuyện trò, được sẻ chia từng chiếc bánh.
Và có lẽ, ánh trăng sáng nhất trong đêm rằm không phải là vầng trăng treo cao trên bầu trời, mà là ánh sáng của sự gắn kết, của tình thân ấm áp, tỏa rạng trong mỗi mái nhà, trong mỗi trái tim biết yêu thương và trân trọng.
Còn bạn thì sao? Ánh trăng Trung Thu trong bạn là gì?
Với bạn, Trung Thu là tuổi thơ rực rỡ hay chỉ là một ngày bình thường?
Bài dự thi cuộc thi viết Tết Đoàn Viên, được chia sẻ bởi: Nter LN Phương Nghi
- Nếu bạn yêu thích viết lách, viết nhật ký, viết truyện, hãy tham gia nhóm NTers Community: Tham gia tại đây.
- Xem thêm: Cuộc thi viết “Tết voàn viên” do Nhật Tâm Notebook tổ chức
- Xem thêm: Nhật ký ngôn từ #1 – Tử tế là gì? Cách xây dựng hiệu quả nhân vật Tử tế