Năm nào cũng vậy cứ tiết trời mát mẻ sang mùa thu là tôi lại nhớ những ngày Tết Trung thu trên quê ngoại. Đó là những chuỗi ngày đáng nhớ trong thuở ấu thơ của tôi. Làm sao tôi có thể quên được những kỷ niệm đáng yêu khi được sống cạnh những người thân của mình, tình cảm của ông bà ngoại tuy đơn sơ mộc mạc nhưng tôi hiểu đó là những tình cảm thiêng liêng ruột thịt mà nếu mất đi, tôi sẽ không bao giờ còn tìm lại được.
- Xem Podcast: [POSTCAST] Những mùa Trung thu đong đầy nước mắt
Tôi cất tiếng khóc chào đời tại mảnh đất Sài Gòn hoa lệ từ trước năm 1975 nhưng quê hương của ông bà nội và cả ông bà ngoại của tôi ở xã Long Thượng, huyện Cần Giuộc, tỉnh Long An (nay là tỉnh Tây Ninh). Rất tiếc là ông bà nội của tôi qua đời từ lúc tôi chưa chào đời nên tôi chỉ còn những kỷ niệm với ông bà ngoại mà thôi.
Tôi còn nhớ mãi mùa trung thu năm học lớp 4, từ lúc nghỉ hè là tôi xin ba má tôi đến trung thu sẽ về thăm ông ngoại. Tôi muốn có một đêm trung thu vui vẻ cùng ông bà. Khi sắp đến ngày đi, tôi vội vã đập con heo đất lấy số tiền mà tôi để dành. Đây là số tiền mà tôi định để mua đồ chơi nhưng nay tôi đã đổi ý. Tôi nói với mẹ “Mẹ à! Con muốn dùng tiền này mua bánh trung thu tặng cho ông bà ngoại, mẹ mua giúp con nhé”. Mẹ mĩm cười : “Con suy nghĩ vậy là đúng, mẹ sẽ mua bánh trung thu để con tặng ông bà ngoại. Tháng trước cha mẹ có về thăm ông bà ngoại, mẹ nói trung thu năm nay con có về. Thế là ông ngoại nói sẽ làm cho con chiếc lồng đèn ông sao để tặng con đó.” Nghe mẹ nói vậy, tôi cảm động không nói nên lời, cứ mong thời gian qua nhanh để tôi có đêm trung thu cùng với ông bà.
Buổi chiều ngày rằm tháng 8 năm ấy, tôi cùng cha mẹ về quê ngoại. Tôi thấy con đường làng như xa vời vợi dù con đường này tôi đã đi biết bao lần, nhiều lần tôi đi còn bị té lên té xuống vì con đường đất sau cơn mưa trơn như thoa mỡ, hộp bánh trung thu của tôi cầm cũng bị rớt. Thấy vậy, mẹ vội xách bánh cho tôi. Nhìn thấy mấy đứa trẻ trong làng tay xách giỏ cá hay chiếc cần câu bước đi thoăn thoắt mà tôi phục chúng vô cùng, phen này tôi vào nhà ngoại thì quần áo chắc chắn sẽ lấm lem vì dính đầy bùn đất. Vừa vào nhà, bà ngoại vội vàng dẫn tôi đi tắm và thay quần áo khác. Sau đó, tôi được ngoại cho ăn cơm. Món canh tập tàng ngoại nấu ngon một cách lạ kỳ dù bà ngoại nói nồi canh ấy có được toàn là cây nhà lá vườn, ngoại hái rau dền, mồng tơi, rau bồ ngót nấu chung với đậu bắp và mướp cùng với nấm rơm do ngoại làm ra. Tôi nhớ ở nhà, mẹ cũng mua rau ngoài chợ nấu món canh này nhưng không hiểu sao canh ngoại nấu lại ngon ngọt vô cùng. Có lẽ, nồi canh ngoại nấu, ngoài vị ngon của những cọng rau xanh tươi mới hái ngoài vườn, còn đong đầy tình thương ngoại dành cho tôi, đứa cháu mà ngoại thương nhớ từng ngày.
Mẹ tôi cẩn thận lau chùi hộp bánh sạch rồi trao cho tôi tặng ông bà ngoại. Ông bà ngoại tôi cảm động khi đón nhận hộp bánh mà nghẹn ngào không nói nên lời. Bà ngoại ứa nước mắt khi biết hộp bánh có được là tiền để dành của tôi. Ông ngoại nói “Mấy ngày trước ông ngoại bị bệnh nhưng nay gặp con cháu thì niềm vui là liều thuốc hiệu nghiệm giúp cho ông mau lành bệnh”. Rồi ông ngoại đem ra chiếc lồng đèn trung thu tặng cho tôi. Ông nói chính ông vót tre và mua giấy kiếng về làm. Tôi nói : “Khi nào rảnh con về chơi nhiều ngày, ông ngoại dạy con làm lồng đèn nhé”. Ông ngoại mĩm cười “ Chắc chắn ông ngoại sẽ dạy cho con làm lồng đèn”. Ăn cơm xong, tôi vội vàng đi hái các loại lá cây trong vườn để nấu nồi xông cho ông ngoại. Tối hôm ấy, tôi thấy ông ngoại khỏe rất nhiều.
Chiều hôm ấy, bầu trời trong xanh mát mẻ, một tấm chiếu to trãi trong sân nhà, tôi được dùng bữa cơm đầm ấm bên ông bà ngoại cùng các dì, các cậu, cha mẹ với món canh chua bông so đũa cùng cá rô kho tộ. dù cha mẹ tôi có đem ra bánh mì thịt quay nhưng tôi vẫn thích ăn những món ăn dân dã miền quê ngoại. Sau khi ăn cơm xong thì cả gia đình vẫn quay quần bên những ly nước trà và ăn bánh. Bà ngoại bảo mẹ tôi xắt bánh trung thu của mọi người cùng ăn cho vui. Lúc này ánh trăng tròn bắt đầu ló dạng, một khung cảnh nên thơ hữu tình mà đến bây giờ tôi vẫn không quên. Tối hôm ấy, ông ngoại cho phép tôi xách chiếc lồng đèn đi chơi cùng các bạn trong xóm. Do thỉnh thoảng về quê nên tôi có nhóm bạn rất thân. Mỗi lần biết tôi về là chúng nó đến tìm tôi. Hình ảnh chúng tôi xách lồng đèn đi chơi trên con đường làng là ký ức tuổi thơ đáng nhớ của tôi.
Bây giờ thì ông bà ngoại đã qua đời. Tôi nhớ như in hai lần tôi hay tin ông bà ngoại mất, tôi khóc rất nhiều. Nhiều năm đến Tết Đoàn viên, tôi mua bánh trung thu về cúng cho ngoại mà nước mắt lưng tròng. Tôi thường về quê ngoại trong ngày giỗ, ngày Tết và biết bao lần tôi ngậm ngùi nhớ lại kỷ niệm thuở ấu thơ sống bên ngoại. Tôi chợt nhớ lại những ngày trái gió, trở trời ông bà ngoại bệnh tôi đi hái từng lá cây, từng tép sả nấu xông cho ngoại, tôi còn nấu cháo cho ngoại ăn và vì sơ ý tôi bị phỏng tay, chỉ là một vết phỏng nhỏ vậy mà bà ngoại tôi cũng hốt hoảng vội vàng lấy giấm thoa vào vết phỏng của tôi. Tôi mong cho ngoại hết bệnh để tối tối khi nằm bên ngoại, tôi được nghe ông bà ngoại kể chuyện đời xưa. Những câu chuyện như Tấm Cám, Thạch Sanh Lý Thông đã in sâu mãi trong tâm hồn tôi từ ấu thơ cho đến lúc trưởng thành. Mỗi câu chuyện ấy là một bài học đạo đức mà ông bà ngoại dạy giúp tôi sống có lòng nhân hậu và tránh xa tội ác.
Bây giờ cứ đến mỗi mùa trung thu là tôi nhớ đến ngoại. Nhiều lúc tôi ăn bánh trung thu mà nghẹn ngào nhớ kỷ niệm xưa trên quê ngoại. Tôi nhớ như in những đêm rằm được hưởng không khí Tết Đoàn viên trên quê ngoại. Làm sao tôi có thể quên được khung cảnh những đêm trăng tôi quay quần bên ông bà ngoại ngắm ánh trăng tròn. Tôi cùng với những đứa trẻ trong xóm vui đùa ca hát và đón nhận từng cái bánh, từng cục kẹo từ tay ông bà ngoại. Những bài hát như “ Tía em hừng đông đi cày bừa, má em hừng đông đi cày bừa…” hay bài “ Gặp nhau đây rồi chia tay, ngày dài như đã vụt qua trong phút giây…”, ấn tượng nhất là bài “ Ánh trăng sáng ngời, có cây đa to, có thằng Cuội già ôm một mối mơ…” đã in sâu vào tâm não tôi, cho đến bây giờ tôi cũng không thể nào quên.
Tôi đã là nhà giáo, nhà văn nay nhờ có giọng hát hay nên trở thành ca sĩ chuyên nghiệp. Sau khi vào nghề hát, tôi có tổ chức minishow tại Hội quán Ngôi sao Miệt vườn. Tôi có tặng cho các ca sĩ tham gia đêm nhạc như Quách Phú Thành, Đông Đào, Lê Như, Huỳnh Huy Hoàng hộp bánh trung thu. Sau đêm nhạc, tôi về nhà ngậm ngùi nhớ đến ông bà ngoại và cha mẹ tôi. Ngày trước dù tôi tặng bánh trung thu cho ông bà ngoại nhưng chỉ là những chiếc bánh rẻ tiền. Ước gì ông bà, cha mẹ còn sống, tôi sẽ kính dâng những chiếc bánh đắt tiền chắc ông bà cha mẹ tôi ăn ngon lắm. Giờ với tôi chỉ là chiếc bánh trung thu đong đầy nước mắt vì tôi nhớ kỷ niệm xưa về những đêm trung thu trên quê ngoại.
Tôi thành đạt nhờ “cây đạo đức” của ông bà, cha mẹ vun trồng từ bao năm trước. Tôi nhớ lời ông bà ngoại dạy, ông bà muốn con cháu cần sống lấy đạo đức làm nền tảng. Ông bà ngoại tôi sống nhân ái và được nhiều người quí mến. Tôi quyết tâm trau giồi đạo đức để xứng đáng là đứa cháu ngoan của ngoại. Ở nghề dạy học, tôi được học sinh kính trọng vì hay quan tâm dành tình thương cho các em, tôi thường giúp đỡ cho các học sinh nghèo hiếu học. Ở nghề viết văn, tôi thành công khi phát hành các tác phẩm truyện dài, viết được nhiều thể loại văn học cũng như đạt giải thưởng có giá trị. Ở nghề ca hát, tôi thường tham gia nhiều chương trình ca nhạc thiện nguyện. Tôi đi đến những vùng sâu vùng xa giúp bao mãnh đời bất hạnh. Kỷ niệm đáng nhớ của tôi là cứ đến mùa trung thu, tôi tham gia cùng Nhóm Hát rong từ thiện Sài Gòn đến bệnh viện Nhi Đồng hay các trường học để trao quà và những chiếc lồng đèn cho trẻ em nghèo. Nhìn các em hớn hở vui mừng nhận lồng đèn và bánh kẹo, bao vất vả của tôi tan biến hết. Nhiều năm qua, trên hành trình thiện nguyện của mình, tôi vẫn nhớ mãi những mùa trung thu san sẻ yêu thương dành cho trẻ em bất hạnh. Chắc chắn thời gian tới, tôi sẽ tiếp tục hành trình thiện nguyện và có rất nhiều mùa trung thu đong đầy kỷ niệm lưu lại trong ký ức của tôi. Nhìn những chiếc lồng đèn, tôi lại nhớ đến chiếc lồng đèn năm xưa ông ngoại làm cho tôi. Tôi cứ nhớ chiếc lồng đèn của ngoại làm vất vả, có khi ngoại còn bị đứt tay do sơ ý khi vót tre. Tôi cứ liên tưởng ngón tay rướm máu của ông ngoại khi làm lồng đèn mà tuôn trào nước mắt. Tôi ngậm ngùi nhớ lại ông ngoại bỏ công dạy tôi làm lồng đèn ngôi sao. Những năm tôi đi học, những lúc tôi cùng các bạn trong lớp làm lồng đèn dự thi là tôi nhớ đến ông ngoại.
Tôi nghĩ, đạo đức của ông bà ngoại chính là ngọn hải đăng đưa con thuyền đời tôi cập vào bến bờ hạnh phúc vì luôn sống với một trái tim giàu lòng nhân ái.
Giờ tôi đã có gia đình hạnh phúc. Tôi thường xuyên nhắc nhở con trai nên về thăm ông bà. Con trai tôi cũng rất vui những khi nó được về thăm ông bà trong những ngày nghỉ học. Những lần sum họp gia đình, con cháu quây quần bên ông bà là ký ức đẹp sẽ lưu mãi về sau. Một nhà thơ đã viết: “ Quê hương là chùm khế ngọt, cho ta trèo hái mỗi ngày” và “Quê hương nếu ai không nhớ sẽ không lớn nổi thành người”. Quê hương mãi mãi có ý nghĩa thiêng liêng trong lòng tôi. Tôi hiểu rằng dù mai đây có sống nơi phương trời nào thì tôi cũng không thể nào tách rời con tim khỏi quê hương được mà quê ngoại của tôi chính là quê hương yêu dấu mà suốt đời này tôi sẽ không thể nào quên./.
Nhà giáo- Ca sĩ nhạc xưa NGUYỄN THANH DŨNG
Bài dự thi cuộc thi viết Tết Đoàn Viên, được chia sẻ bởi: Nter Nguyễn Thanh Dũng
- Nếu bạn yêu thích viết lách, viết nhật ký, viết truyện, hãy tham gia nhóm NTers Community: Tham gia tại đây.
- Xem thêm: Cuộc thi viết “Tết voàn viên” do Nhật Tâm Notebook tổ chức
- Xem thêm: Nhật ký ngôn từ #1 – Tử tế là gì? Cách xây dựng hiệu quả nhân vật Tử tế