Sau bao nhiêu năm rong ruổi, tôi vẫn nhớ như in cái mùi của đất, cái nắng vàng hanh hao và tiếng chim hót líu lo nơi chôn rau cắt rốn. Cuộc sống xô bồ nơi phố thị cuốn tôi đi, khiến tôi quên mất mình đã từng là một đứa trẻ chạy chân trần trên cánh đồng, từng ước mơ về những điều giản đơn.
Có những lúc mệt nhoài, tôi tự hỏi: liệu những gì mình đang theo đuổi có thực sự mang lại hạnh phúc? Những cuộc đua không ngừng nghỉ, những áp lực vô hình, những mối quan hệ hời hợt… tất cả khiến tôi muốn buông xuôi. Và rồi, trong một khoảnh khắc yếu lòng, tôi chợt nhớ đến mẹ, đến bữa cơm gia đình, đến tiếng cười giòn tan của bố.
“Về nhà đi con,” giọng nói của mẹ luôn vang vọng trong tâm trí tôi mỗi khi tôi thấy lạc lõng.

Về nhà, không chỉ là trở lại một nơi chốn, mà còn là trở về với chính mình. Trở về với những giá trị cốt lõi, với tình yêu thương vô điều kiện, với sự bình yên mà không một thứ vật chất nào có thể mua được. Về nhà để được là chính mình, không cần phải gồng mình mạnh mẽ, không cần phải đeo lên những chiếc mặt nạ.
Có những lúc, “về nhà” không nằm ở một địa điểm cụ thể, mà là một trạng thái trong tâm hồn. Đó là khi ta dừng lại giữa guồng quay tất bật của cuộc sống, hít một hơi thật sâu và lắng nghe tiếng lòng mình. Là khi ta ngồi bên ly cà phê quen, đọc lại một cuốn sách cũ, hay nghe một bản nhạc từng thuộc lòng từ thuở thiếu thời. Những khoảnh khắc đó, ta không chạy trốn hiện tại, mà là tìm lại sự kết nối với chính con người thật của mình – phần sâu thẳm bị vùi lấp giữa những trách nhiệm, những kỳ vọng và những vai diễn mà ta buộc phải mang. Về nhà, đôi khi là hành trình nội tâm, nơi ta học cách tha thứ cho chính mình, chấp nhận những vết xước, và mỉm cười với những điều chưa hoàn hảo.
Bởi lẽ, con người ta không thể cứ mãi bước đi mà không có nơi để trở về. Dù có đi bao xa, có chạm tới bao nhiêu ước mơ lớn lao, ta vẫn cần một nơi để neo lại tâm hồn. Nơi đó có thể là vòng tay của mẹ, ánh nhìn trầm lặng của cha, hay đơn giản chỉ là chính ta — khi ta đủ bao dung, đủ dịu dàng với bản thân mình. “Về nhà” vì thế không chỉ là một hành động, mà là một lời nhắc: hãy giữ cho tâm hồn mình một mái nhà. Một nơi để khi thế giới ngoài kia ồn ào, ta vẫn còn một khoảng lặng để thở, để yêu, và để sống thật. Bởi chỉ khi biết trở về, ta mới có thể tiếp tục bước đi – vững vàng, an yên, và trọn vẹn hơn.
Hãy cho phép bản thân được “về nhà” mỗi khi mệt mỏi. Không nhất thiết phải là một chuyến đi xa xôi, mà có thể chỉ là một cuộc gọi về cho bố mẹ, một bữa cơm gia đình, hoặc đơn giản là dành thời gian cho những người thực sự yêu thương bạn. Vì cuối cùng, nơi bình yên nhất trên đời này không phải là nơi hào nhoáng, mà là nơi trái tim ta cảm thấy được yêu thương và thuộc về.
Truyện được chia sẻ bởi: Nter Nguyễn Bảo Châu
- Nếu bạn yêu thích viết lách, viết nhật ký, viết truyện, hãy tham gia nhóm NTers Community: Tham gia tại đây.
- Xem thêm: Cuộc thi viết “Tết voàn viên” do Nhật Tâm Notebook tổ chức
- Xem thêm: Nhật ký ngôn từ #1 – Tử tế là gì? Cách xây dựng hiệu quả nhân vật Tử tế