Ông Hùng, một người thợ mộc đã về hưu, sống một mình trong căn nhà nhỏ giữa khu phố ồn ào. Hàng ngày, ông chỉ làm bạn với những mảnh gỗ, chiếc bào và tiếng radio cũ kỹ. Cuộc sống của ông trôi qua lặng lẽ, cho đến một buổi chiều, khi một âm thanh kỳ lạ vang lên.

Đó là tiếng đàn violin. Tiếng đàn không hoàn hảo, có lúc chênh phô, có lúc lạc điệu, nhưng lại mang một nỗi buồn sâu thẳm, len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn nhà của ông. Ông ngó ra cửa sổ, thấy một cô bé ngồi trên bậc thềm của căn nhà đối diện, ôm cây đàn lớn hơn cả thân hình gầy guộc của mình. Cô bé cố gắng kéo, nhưng những bản nhạc cứ vụn vỡ, đứt quãng.

Ông Hùng lặng lẽ quan sát. Ngày nào cũng vậy, cô bé lại ra ngồi đó, và tiếng đàn violin lại vang lên. Ông biết rằng cô bé đang học đàn, nhưng dường như sự tiến bộ là quá chậm. Nhiều lần, ông thấy mẹ cô bé ra mắng, hàng xóm thì lắc đầu, có người còn lớn tiếng bảo cô bé ngừng lại vì quá ồn.

Một hôm, ông Hùng quyết định làm một điều gì đó. Ông lấy ra một miếng gỗ, tỉ mỉ đẽo gọt, rồi dùng những mảnh gỗ vụn, dán thành hình một chiếc hộp nhỏ. Ông đặt vào trong đó một bức thư ngắn, viết bằng nét chữ run run của tuổi già: “Tiếng đàn violin của cháu không hoàn hảo, nhưng nó là tiếng đàn chân thật nhất mà ta từng nghe. Đừng từ bỏ, rồi một ngày, nó sẽ trở nên thật đẹp.”

Ông đặt chiếc hộp gỗ nhỏ lên bậu cửa sổ nhà cô bé, rồi lại lẳng lặng về với chiếc radio cũ của mình.

Buổi chiều hôm sau, tiếng đàn violin vẫn vang lên. Vẫn còn chênh phô, nhưng ông Hùng nhận thấy có một sự thay đổi. Tiếng đàn không còn buồn bã nữa, mà có thêm một chút dũng khí, một chút kiên trì. Và rồi cứ thế, từng ngày trôi qua, tiếng đàn violin ấy dần dần trở nên mượt mà hơn, những nốt nhạc không còn vụn vỡ, mà hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản nhạc ấm áp, tràn đầy hy vọng.

Một ngày, ông Hùng thấy cô bé đứng trước cửa nhà mình, trên tay là một bức thư. “Cháu cảm ơn ông ạ. Nhờ ông, cháu đã tìm thấy niềm tin vào tiếng đàn của mình.”

Tiếng đàn violin bên cửa sổ
Ảnh minh hoạ: Tiếng đàn violin bên cửa sổ

Ông mỉm cười. Ông không nói gì, chỉ gật đầu. Ông biết rằng, trong cuộc đời này, không phải lúc nào chúng ta cũng cần một lời khuyên vĩ đại. Đôi khi, tất cả những gì ta cần chỉ là một lời động viên nhỏ nhoi, một sự thấu hiểu từ một người xa lạ, để tiếp tục tin tưởng vào con đường mình đã chọn. Những lời nói tích cực, dù không hoa mỹ nhưng đúng lúc đã giúp ông Hùng tìm được một chút hạnh phúc trong đoạn hồi ức tươi đẹp này.

Bài viết được chia sẻ bởi: Nter XS Blazy