Gần đây, mình hay tự hỏi:
Nếu một ngày bạn được làm đúng thứ mình mơ ước, sống giữa công việc bạn từng khao khát, mà vẫn thấy chán nản, trống rỗng thì sao?

Bởi người ta hay nói: “Hãy theo đuổi điều mình yêu thích, rồi bạn sẽ hạnh phúc.”
Nhưng hình như, thực tế phức tạp hơn nhiều.

Khi đam mê trở thành nghĩa vụ

Mình từng rất yêu viết lách. Viết giúp mình sống chậm lại, nhìn sâu hơn vào đời sống, cảm được những điều nhỏ nhặt, mỗi khi đặt tay lên bàn phím, mọi ồn ào trong đầu đều lắng xuống.

Nhưng rồi một ngày, khi viết trở thành công việc, mình bắt đầu thấy nặng, bài phải đúng deadline, phải đạt chỉ tiêu, phải “phù hợp với thị hiếu”. Những con chữ từng là niềm vui, giờ đôi khi biến thành gánh nặng.

Mình tự hỏi: “Tại sao mình đang làm điều mình yêu, mà lại thấy mệt như thế này?”

Đam mê, một khi bị buộc phải hiệu quả hóa, đôi khi không còn nguyên vẹn nữa. Bởi ta không chỉ viết vì muốn, mà còn viết vì phải, và giữa “muốn” và “phải”, có một khoảng cách rất mỏng nhưng đủ để ta lạc mất niềm vui ban đầu.

“Khi điều mình yêu trở thành điều mình phải làm, hạnh phúc cần thêm một lý do khác để ở lại.”

Khi kỳ vọng vượt quá cảm xúc

Nter nghĩ gì: Nếu bạn làm điều yêu thích mà không hạnh phúc thì sao?
Ảnh minh hoạ: Nter nghĩ gì: Nếu bạn làm điều yêu thích mà không hạnh phúc thì sao?

Có lẽ, khi được làm điều yêu thích, ta vô thức kỳ vọng rằng: Mình phải hạnh phúc hơn người khác. Ta tin rằng đam mê sẽ khiến mỗi ngày đều đáng sống, mỗi giờ làm việc đều hứng khởi. Nhưng cuộc sống không vận hành theo những gì ta tuởng tượng.

Ngay cả khi làm điều mình yêu, ta vẫn có thể mệt, vẫn có thể cô đơn, vẫn có thể nghi ngờ chính mình, bởi đam mê không miễn trừ con người khỏi những cảm xúc thật.

Mình từng có giai đoạn như vậy, yêu công việc, nhưng cảm thấy mình không còn đủ năng lượng để yêu chính bản thân. Có những ngày mình thức khuya làm tiếp, không phải vì vui, mà vì sợ thụt lùi, có những buổi sáng, nhìn email dày đặc, mình thở dài dù biết đây là thứ mình từng cầu mong có được.

Rồi mình nhận ra: Làm điều mình yêu không đồng nghĩa với việc mỗi giây phút đều hạnh phúc.

Đôi khi, nó chỉ có nghĩa là: Dù mệt, mình vẫn thấy việc này đáng để tiếp tục.

Khi ta quên mất cách yêu lại điều mình từng yêu

Điều mỉa mai là, càng giỏi trong điều mình thích, ta càng dễ quên mất lý do mình bắt đầu.

Ban đầu là niềm vui, là tò mò, là say mê. Nhưng dần dần, ta so sánh, đặt mục tiêu, tự áp lực. rồi một sáng nào đó, ta nhận ra: mình đang làm việc như một cái máy, chạy theo kỳ vọng, mà quên cảm nhận.

Mình từng đọc ở đâu đó một câu rất thật:

“Đôi khi, ta cần học cách yêu lại điều mình từng yêu.”

Mình bắt đầu tập làm lại từ đầu, viết những dòng không ai đọc, chỉ để viết cho vui, vẽ lại mấy nét nguệch ngoạc như hồi nhỏ, đi dạo mà không chụp ảnh, không “lên ý tưởng”, chỉ để cảm nhận.

Điều mình bất ngờ là… cảm giác bình yên quay lại, nhẹ thôi, nhưng thật. Hóa ra, đam mê không mất đi, nó chỉ bị vùi lấp dưới áp lực và kỳ vọng.
khi ta buông nhẹ những “phải”, niềm yêu thương lại tự tìm đường trở về.

Hạnh phúc không nằm ở “điều mình làm”, mà ở “cách mình sống cùng nó”

Nter nghĩ gì: Nếu bạn làm điều yêu thích mà không hạnh phúc thì sao?
Ảnh minh hoạ: Hạnh phúc không nằm ở “điều mình làm”, mà ở “cách mình sống cùng nó”

Có người làm công việc yêu thích cả đời, vẫn thấy trống rỗng.
Có người làm việc bình thường, nhưng lại thấy an nhiên.
Vì khác biệt không nằm ở việc họ làm gì, mà là họ nhìn điều đó thế nào.

Nếu bạn đang làm điều mình yêu mà không thấy vui, có lẽ không phải vì bạn sai, mà vì bạn đang quên mất phần “mình” trong đó.

Hãy hỏi lại:
Mình đang làm điều này vì yêu, hay vì sợ mất đi điều từng khiến mình yêu?
Mình đang sống để tận hưởng hành trình, hay chỉ để chứng minh rằng mình “đang đi đúng đường”?

Đôi khi, cách để hạnh phúc trở lại không phải là bỏ đi, mà là đặt lại ý nghĩa, làm ít hơn một chút, thật hơn một chút, và cho phép bản thân không phải lúc nào cũng đam mê rực rỡ.

Nếu bạn làm điều yêu thích mà không hạnh phúc, cũng chẳng sao!

Nter nghĩ gì: Nếu bạn làm điều yêu thích mà không hạnh phúc thì sao?
Ảnh minh hoạ: Nếu bạn làm điều yêu thích mà không hạnh phúc, cũng chẳng sao!

Vì hạnh phúc không phải thước đo duy nhất của giá trị. Có những giai đoạn, ta làm việc chỉ để kiên trì, để giữ mình không gục ngã.
và thế cũng đã là đủ đáng quý.

Nếu bạn đang ở giữa một hành trình mà niềm vui dường như biến mất, đừng vội nghĩ rằng mình đã mất đam mê, nó vẫn ở đó, chỉ là đang tạm ngủ.

Hãy cho mình thời gian để nghỉ, để thở, để sống. Biết đâu vào một buổi sáng, khi bạn vô tình làm lại điều đó mà không gồng, bạn sẽ thấy một tia sáng nhỏ lóe lên trong lòng nhẹ, nhưng ấm.

Sẽ có lúc, bạn nhận ra, hạnh phúc không phải điều lúc nào cũng có mặt, nó là vị khách đến rồi đi, nhưng chỉ cần bạn còn ở đây, còn mở lòng,
thì nó sẽ quay lại vào một ngày không ngờ tới.

“Đam mê không phải là thứ để chứng minh,
mà là nơi để trở về.”

Bài viết được chia sẻ bởi: NTer Subin Trương