Chương 2: Ngày gặp lại

Bảy năm, một con số tưởng dài mà hóa ra lại ngắn ngủi. Đủ dài để người ta thay đổi, nhưng lại quá ngắn để quên đi cảm giác từng khiến tim mình run rẩy.

Linh Lan trở về Việt Nam vào một buổi sáng tháng Mười, giữa tiết trời lưng chừng thu. Sau bảy năm du học ở Phần Lan, cô mang theo tấm bằng thạc sĩ, một vali đầy sách, vài dự định viết dang dở và một người bạn trai tên là Harry, người đàn ông gốc Phần Lan có nụ cười hiền và giọng nói ấm như nắng đầu hạ.

Nhưng điều Linh Lan không biết, là chỉ một tuần sau khi đặt chân về nước, cô sẽ gặp lại Gia Vĩ, người từng khiến cô mất ngủ suốt những năm mười tám tuổi.

Buổi sáng hôm đó, Linh Lan nhập viện vì viêm dạ dày cấp. Cô vốn có thói quen bỏ bữa, uống cà phê thay cơm, giờ giấc lộn xộn và cái dạ dày vốn yếu chẳng chịu nổi sự thay đổi khí hậu và đồ ăn quê nhà. Bác sĩ nói chỉ cần nằm lại hai, ba ngày truyền dịch là ổn.

Phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng máy truyền nhỏ giọt. Linh Lan nằm xoay mặt vào tường, nửa tỉnh nửa mơ. Cho đến khi có tiếng gõ cửa và một giọng nói vang lên:

– Cô Linh Lan, phải không?

Cô quay lại.
Người đứng đó là Gia Vĩ.

Trong chiếc áo blouse trắng, anh trông khác xa hình ảnh cậu học trò năm nào. Nét mặt điềm tĩnh, giọng nói trầm và hơi khàn, ánh mắt không còn lúng túng khi đối diện cô.
Thời gian đã thay đổi gần như mọi thứ, chỉ trừ… cách anh nhìn cô vẫn nhẹ nhàng, có chút ngập ngừng như thể sợ làm vỡ điều gì mong manh.

– Cậu… làm ở đây à? – Linh Lan khẽ hỏi, giọng lạc đi.
– Ừ, mình thực tập ở khoa này. Không ngờ gặp lại cậu.

Không khí bỗng trở nên lặng lẽ.
Bảy năm trôi qua, mà trong vài giây, cả hai đều thấy mình như quay về tuổi mười tám, chỉ khác là, thay vì sân trường và tiếng ve, giờ họ đứng giữa mùi thuốc sát khuẩn và ánh đèn trắng nhợt của bệnh viện.

Gia Vĩ cúi xuống kiểm tra sổ bệnh án. Giọng anh vẫn bình tĩnh:
– Cậu đau bụng lâu chưa?
– Từ sáng. Chắc do cà phê.
Gia Vĩ khẽ nhíu mày khi nhìn bệnh án, một ánh mắt lén lút nhìn Linh Lan, nói tiếp:
– Lúc ở nước ngoài, cậu không ăn uống đúng bữa phải không?

Linh Lan thoáng giật mình, trong lòng thoáng nhớ lại những ngày tháng du học quả không dễ dàng, chẳng mấy khi được ăn đúng và đủ bữa.

Chiều hôm ấy, khi Gia Vĩ vừa rời phòng, cánh cửa lại mở.
Harry bước vào, trên tay là túi trái cây và lốc sữa chua. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán Linh Lan, giọng dịu dàng:
– Em thấy thế nào rồi?
– Ổn hơn rồi, chỉ hơi mệt thôi.

Gia Vĩ quay lại, đứng lặng vài giây. Linh Lan giới thiệu:
– Đây là Harry, bạn trai mình. Còn đây là bạn học cũ của em, Gia Vĩ.

10,000 ngày từ yêu thành thương - Chương 2
Ảnh minh hoạ

Harry niềm nở bước đến chào hỏi Gia Vĩ. Hai người đàn ông bắt tay nhau.
– Rất vui được gặp anh, – Harry nói bằng tiếng Việt còn vụng.
– Tôi cũng vậy.

Ánh mắt Gia Vĩ thoáng trầm xuống, rồi anh khẽ gật đầu, quay đi.
– Cậu nghỉ ngơi nhé. Mình sang phòng bên cạnh kiểm tra bệnh án.

Cánh cửa khép lại.
Linh Lan nhìn theo bóng lưng anh khuất dần ở hành lang, trong lòng lẫn lộn giữa ngỡ ngàng và một nỗi buồn không tên.

Hai ngày sau, Linh Lan xuất viện. Gia Vĩ là người làm thủ tục cho cô, chỉ nói ngắn gọn:
– Giữ gìn sức khỏe.
– Cảm ơn cậu.

Cả hai đều biết, đôi khi chỉ một câu chào thôi cũng đã là một dạng dũng cảm.

Một tuần sau, nhóm bạn cấp ba của Linh Lan tổ chức họp lớp ở một quán ăn ven hồ. Cô đến muộn, vì vừa hoàn thành buổi phỏng vấn cho tạp chí.
Không khí rộn ràng, tiếng cười xen lẫn tiếng cụng ly, ai cũng khoe chuyện công việc, gia đình, con cái.

10,000 ngày từ yêu thành thương - Chương 2
Ảnh minh hoạ

Có người nhắc:
– Nghe nói Gia Vĩ giờ làm bác sĩ ở bệnh viện trung ương, giỏi lắm đó!
– Cậu ấy hồi xưa học siêu ghê, đâu có lạ gì.

Linh Lan chỉ cười, rót thêm chút bia, không nói gì.

Một lúc sau, tiếng chuông cửa quán vang nhẹ. Một người đàn ông bước vào, áo sơ mi trắng, tay cầm túi giấy nhỏ. Linh Lan vừa uống cạn một ly, chống cằm nhìn bâng khuâng phí trước, vô tình anh mắt lại chạm một cậu trai vừa ngồi bàn cách đó không xa. Linh Lan bất ngờ vì hình bóng quen thuộc của Gia Vĩ đang ngồi cùng hai người bạn khác. Có lẽ, anh cũng đã bắt gặp ánh mắt của cô nhìn anh.

Anh đến để gặp vài bạn trong nhóm bên cạnh. Bàn anh ngồi chỉ cách bàn Linh Lan một lối đi nhỏ. Cả buổi, hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau qua vai, rồi lại giả vờ bận trò chuyện với người khác.

Khi đêm xuống, bạn bè dần ra về. Linh Lan vẫn ngồi đó, ánh đèn mờ, hơi men khiến đầu cô choáng váng. Cô định đứng dậy gọi taxi, nhưng vụng về ngã xuống ghế, cả thân người lười biếng nằm trên bàn nhậu, trong vô thức thoáng nghe giọng nói quen thuộc phía sau:

– Để mình chở cậu về.

Cô quay lại, Gia Vĩ đứng đó, tay vẫn cầm túi quà, nụ cười nhẹ.
– Mình đi được – cô nói – xíu nữa grab sẽ tới.

Linh Lan trả lời bằng giọng lè nhè, nhìn thấu Gia Vĩ vẫn đứng đó nên cô đứng dậy vội đi ra ngoài. Gia Vĩ lo lắng đi theo sau.
– Say rồi còn giày cao gót, té bây giờ.

Người phục vụ mang một khau đô ăn đang vội vàng đi, không để ý va vào cô. Anh đưa tay ra, Linh Lan nhìn bàn tay ấy, rồi khẽ nắm lấy.

‘Là ánh mắt đó’

Linh Lan nhìn thấy gương mặt Gia Vĩ ở gần, cảm giác có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ của anh. Tim cô lại một phen đập nhanh, đã bao lâu rồi trái tim này không rung động như vậy. Gia Vĩ là người phá vỡ không gian ngượng ngùng này, anh nắm tay cô, im lặng bước ra quán.

Chiếc xe máy của anh vẫn là loại cũ, màu sơn bong tróc đôi chỗ. Gió đêm mát lạnh. Linh Lan ngồi sau, mùi áo sơ mi của anh thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, sạch và nhẹ.

10,000 ngày từ yêu thành thương - Chương 2
Ảnh minh hoạ

Đến ngã tư, xe dừng vì đèn đỏ.
Cô mất thăng bằng một chút, vô thức ôm lấy eo anh.

Gia Vĩ hơi giật mình, rồi bật cười nhỏ:
– Lúc cậu du học có hay uống không, say như này về nhà thật nguy hiểm.

Linh Lan cúi mặt, không đáp.
Gió đêm khẽ lùa qua tóc, mang theo hương hoa sữa vừa chớm nở.

Khi đến trước nhà, Gia Vĩ dừng xe, tháo mũ bảo hiểm cho cô.
– Vào nghỉ sớm đi.
– Ừ. Cảm ơn cậu.

Cô định bước vào, rồi dừng lại.
– Gia Vĩ này…
– Hửm?
– Hồi đó, cậu có bao giờ nghĩ đến lần tỏ tình thứ tám không?

Anh khựng lại, ánh mắt xa xăm.
– Có chứ. Mình đã từng nghĩ cách đồng ý lời tỏ tình thứ tám sao cho ngầu nhất.
– Rồi sao nữa?
– Rồi người từng thích mình… đã thật sự bỏ lại mình ở quá khứ của cô ấy.

Câu nói ấy khiến Linh Lan đứng lặng. Cô giật mình, run vai nhìn anh, vậy là đã từng có lúc Gia Vĩ thích cô. Nhưng mà đã 7 năm trôi qua rồi, cô cũng lo lằng tình cảm đó đã phai nhoà, đâu ai đợi một người suốt bảy năm mà chẳng đôi lời hứa hẹn. Cô phủi tay gạt đi những dòng suy nghỉ đó, nhẹ giọng nói.
– Thôi cũng là quá khứ rồi, câu cũng về sớm nghỉ ngơi.
Gia Vĩ vẫn đứng lại trước cửa nhà Linh Lan một lúc, anh vô thức nhìn phòng vừa sáng đèn. Vậy là, lời thú tội cũng đã thốt ra, vậy mà cô bình thản như vậy. Phải rồi, cô đã có người yêu, là anh bạn trai người nước ngoài hôm trước anh đã gặp. Anh cười trừ, sóng mũi lại cay một chút, vậy là chỉ có bản thân mình tự đơn phương và tự chờ người ta.

Khi cánh cửa nhà khép lại, Linh Lan dựa lưng vào tường. Điện thoại rung – Harry gọi.
– Em về đến nhà chưa?
– Rồi, em vừa về.

Cô nhìn ra cửa sổ, bóng xe máy của Gia Vĩ đã khuất ở góc phố.
Bảy năm qua, họ đi qua những con đường khác nhau, sống những cuộc đời khác nhau. Nhưng chỉ một khoảnh khắc ngắn, trái tim cô lại nhớ đến lúc này. Trái tim này đã đập nhiều lần từng đập, kỳ lạ là nó cũng biết chọn người và vẫn chung thuỷ với một người.

Đêm đó, Linh Lan không ngủ được.
Cô nghĩ về vòng tay vừa rồi, về nụ cười lặng lẽ dưới ánh đèn đường.
Hóa ra, có những người mình không còn muốn quay lại, nhưng vẫn không thể quên.

Và có lẽ, thương chính là như thế, không phải để bắt đầu lại, mà chỉ để biết rằng, ở đâu đó, người ấy vẫn ổn.


Có những người đi rồi vẫn ở lại trong ký ức, không phải để yêu, mà để nhớ rằng mình từng yêu rất thật.


Hết chương 2.